Đến tòa thành này bát quá chỉ hai ngày, không biết là do khí hậu không hợp hay bởi vì nguyên nhân khác, Trầm Lăng thế nhưng lại bị cảm lạnh, thân mình suy yếu nằm trên giường, Huyền Minh lấy qua một chén thuốc đen như mực, đi đến trước giường Trầm Lăng, động tác nhẹ nhàng nâng Trầm Lăng dậy, để Trầm Lăng tựa vào trước ngực, tiểu Cổ Đức bị Klose mang đi, ôm theo bên mình
Bác Nhã cùng Đông Hoàng giúp Ba Tạp xử lý chuyện trong Vũ Linh tộc, trong phòng liền chỉ còn hai người Huyền Minh cùng Trầm Lăng, nhẹ nhàng thổi nguội thuốc trong chén, ý bảo Trầm Lăng uống “Lăng, uống thuốc.”
Bởi vì sinh bệnh, thân mình trắng nõn của Trầm Lăng nhiễm một màu hồng nhạt, hai gò má đỏ ửng, rất là mê người. đôi môi khô nóng không ngừng khép mở, giống như mời người nhấm nháp, khiến Huyền Minh nhìn mà không chỉ có tâm ý viên mã.
Hít sâu mấy hơi, áp chế ý niệm trong lòng. Nhẹ giọng trấn an Trầm Lăng, làm cho Trầm Lăng ngoan ngoãn uống dược.
“Bọn họ đi đâu?”
Mang theo giọng mũi nồng đậm, con ngươi đen mông lung mở ra, tứ chi vô lực lần cho lần đầu tiên Trầm Lăng cảm thấy bất đắc dĩ, phẫn uất mở miệng, để Huyền Minh đem chén thuốc đưa qua, sau khi uống hết, không ngừng kéo kéo da thú trên mình.
“Xử lý chuyện trong tộc, Lăng trước cứ nghỉ ngơi đi. Thác Bạt đến đây rồi!” Huyền Minh nhẹ giọng giải thích, Dực Xà tộc phỏng chừng có chút chậm, vừa rồi y qua chỗ Giản lấy thuốc, vô tình biết được Ám Dạ tộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348319/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.