Ghé sát vào người Trầm Lăng, ngậm lấy khuyên tai Trầm Lăng, nhẹ nhàng cắn cắn, dưới mi mắt hiện lên địch ý, Ốc Khắc này lòng dạ nhỏ hẹp, làm người ngoan độc.
Lần này chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy, liếc nhanh Trầm Lăng, khi Ốc Khắc nhìn đến Trầm Lăng cùng Giản, đáy mắt đầy dục vọng, y nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Nếu không phải vì Dịch chương, y cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, Ốc Khắc nói như thế nào cũng là tộc trưởng Hắc Hổ tộc, cho dù có chết, cũng không thể chết ở đây.
Nhất thời, trong động lặng ngắt như tờ, lửa trại uốn lượn, trong ngọn lửa còn vang lên tiếng mỡ thịt nướng rơi xuống.
Ốc Nhĩ gắt gao cào cào da thú dưới chân, rũ ánh mắt xuống, khi liếc qua Trầm Lăng lại lạnh lẽo như hồ băng, hổ văn chậm rãi đậm lên, đáng sợ giống như quỷ mị.
Bình minh chậm rãi bước lên, mọi người lần lượt đứng dậy.
Ốc Nhĩ nhẹ nhàng cước bộ đi tới trước mặt Trầm Lăng, nhìn Trầm Lăng rúc vào trong lòng Bác Nhã, đáy mắt chợt lóe lên ngoan độc rồi biến mất, bàn tay nắm chặt hiện lên gân xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở lên tái nhợt.
Cắn chặt đôi môi hoa, muốn nói lại thôi nhìn Trầm Lăng, nhìn động tác này của y, Tát Mông nãy giờ nhìn chằm chằm một màn này, càng trực tiếp đem Giản đưa về phía sau, tùy thời làm động tác công kích
“Thực xin lỗi, tối qua là ta lỗ mãng!”
“Không có việc gì!”
Bác Nhã không đợi Trầm Lăng mở miệng, tự cố tự tiếp nhận nói, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348285/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.