“Tê tê!”
“Lăng, cẩn thận một chút, ta ngửi thấy hương vị nguy hiểm.”
Thanh âm nhu nhu mang theo sự vội vàng nhè nhẹ, cặp mắt vàng nhìn quét xung quanh, thân rắn hơi buộc chặt. Quyến luyến bồi hồi trên thân hình xích loã của Trầm Lăng, nhìn Trầm Lăng tẩy trừ thân mình.
Nhìn hồ nước một màu tím, bỗng hiện lên một bóng đen
Trầm Lăng ngây ngốc nhìn bóng đen – nhân ngư (người cá),sinh vật chỉ tồn tại trong cổ tích, hiện lại rõ ràng đứng trước mặt hắn.
Khoảng cách không tới năm mươi thước, mái tóc dài màu lam sẫm, giống như tảo biển quấn quanh nửa thân trên xích loã của nhân ngư, ngư vĩ (đuôi cá) màu tím, làm nổi bật hồ nước, loé lên một ánh sáng mê người, Trầm Lăng cẩn thận nuốt nước miếng, đẹp quá!
“Nhân ngư.”
“Nhân ngư nào?”
Huyền Minh nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, nhân ngư nào? Ở đại lúc biến mất này không có cái gì là nhân ngư, trong hồ nước chỉ có ngư thú hung hãn sinh sống, y tuy chưa từng thấy qua, nhưng nghe đồng tộc (người cùng một tộc) nói, ngư thú không chỉ nguy hiểm, mà còn rất tàn bạo.
Trầm Lăng nhìn nhân ngư xinh đẹp, thầm khen sinh vật ở đại lúc biến mất này đều đẹp kinh người.
Ngư thú nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, nhìn giống cái trước mặt, không ngừng nuốt nước miếng, ảo tưởng nên từ nơi nào xuống tay, đôi mắt màu tím sâu thẳm, tham lam dừng trên thân hình trắng nõn của Trầm Lăng, chậm rãi tới gần Trầm Lăng, nghi hoặc nghiêng đầu, lúm đồng tiền như hoa, so với ánh sáng loé lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348265/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.