Nửa ngày sau, quá chính ngọ.
Trầm Lăng cuộn tròn thân mình, dựa lên vách động, chấn kinh trong lòng từ trước tới giờ vần còn chưa có ổn định. Khoé miệng gợi lên một nụ cười chua xót, không phải lừa mình dối người, nơi này tuyệt đối không phải là Trái đất mà hắn biết, xuyên qua không hiểu một từ, làm cho Trầm Lăng thất thần, đánh mất linh hồn.
Huyền Minh lo lắng dao động thân rắn mảnh mai, sao lại thế này? Giống cái sao đột nhiên lại bắt đầu bi thương, lo âu nhưng Huyền Minh không dám tuỳ tiện tiến lên phía trước, lời cảnh cáo của Trầm Lăng lúc nãy, y vẫn còn ghi tạc trong lòng “Ngươi không sao chứ! Làm sao vậy, có phải đã đói bụng hay không?”
Huyền Minh chưa bao giờ oán hận thân hình của mình như lúc này, không thể đem giống cái ôm vào lòng an ủi, lưỡi xà phấn nộn phun ra nuốt vào càng mau, trong cặp mắt vàng nồng đậm lo lắng, thân mình mảnh mai di động càng nhanh, cùng đuôi cuốn thành một đoàn, tạo thành một cái nút thòng lọng.
Trầm Lăng đau thương mất mát trong một lúc, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với bạch xà, nhất thời bật cười, tiến lên bắt lấy bạch xà, ôn nhu tháo cái nút thòng lọng ra, nhẹ nhàng vỗ về thân rắn lạnh lẽo trong tay, thì thào tự nói “Ngươi đang lo lắng cho ta sao? Yên tâm, Trầm Lăng ta cũng không phải bị đe doạ to lớn gì, việc ấy chỉ là chuyện nhỏ với ta mà thôi. ”
Cảm thụ đựơc độ mát trong lòng bàn tay của Trầm Lăng, thân rắn mảnh mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348260/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.