Chương trước
Chương sau
Hi Nhã cùng Mặc Nhã có thể nghe thấy, Lôi Tấn đương nhiên cũng có thể nghe được, đối với tán loạn xung quanh, cùng thân ảnh càng chạy càng xa kia hô một tiếng “Minh Nhã…”

Lỗ tai xù lông của Minh Nhã run rẩy, nó giống như nghe thấy thanh âm của Lôi Tấn, là lại nằm mơ sao? Minh Nhã ngẩng đầu nhìn không trung, thái dương vẫn còn trên đỉnh đầu mà, cũng đâu phải buổi tối, mình cũng còn chưa có ngủ đâu.

Minh Nhã ở đó rung đùi đắc ý nghĩ đông nghĩ tây, những người phía sau đã vây xung quanh.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã vừa thấy tình huống không đúng, cũng bấp chấp đứng xem kịch vui, chạy nhanh qua giải vây. Mới vừa rồi bọn họ thấy những người đuổi theo Minh Nhã đều là giống cái, nên không tính qua hỗ trợ, thứ nhất vì họ biết những giống cái kia không tổn thương tới tiểu đệ được, thứ hai họ đều là thú nhân, nếu tuỳ tiện ra tay với giống cái, chính là phạm vào tối kỵ, làm không tốt có thể dấy lên xung đột giữa Báo tộc và Lang tộc.

Giống cái Lang tộc phần đông cho mải lo truy người, nên không chú ý tới Hi Nhã cùng Mặc Nhã, lúc này mới thấy còn có các thú nhân khác, hơn nữa còn là hai người tuấn mỹ xuất chúng hiếm thấy, lập tức có vài phần xấu hổ, bởi vì họ tóc tai đều bù xù, quần áo không chỉnh tề, có vài người thậm chí còn chưa đi giày, chân trần chạy tới đây.

Hi Nhã tự nhiên hào phóng, tựa hồ như không nhìn thấy sự mất tự nhiên của những người trước mắt, nở nụ cười có lực sát thương nhất hỏi “Không biết tiểu đệ của ta đã vi phạm chuyện gì ở Lang tộc bộ tộc vậy?”

“tiểu đệ nhà ngươi? Các ngươi đều là thú nhân Báo tộc?” Một thanh niên trẻ tuổi tóc nâu lên tiếng, đầu tóc vẫn sũng nước, đi ra từ trong đám người kia, vì cổ áo đang mở rộng mà lộ ra một tảng đá màu đen

“đại ca.” Minh Nhã nghe thấy thanh âm của Hi Nhã, tiểu thân thể bị mọi người vây quanh linh hoạt chui qua hai chân mọi người, khiến đám giống cái lại ồn ào một phen.

“Đệ đệ các ngươi giữa ban ngày ban mặt lại dám nhìn lén giống cái trẻ tuổi tắm rửa.” Thanh niên tóc nâu cũng không có chút ngượng ngùng nói.

Lôi Tấn nhướn mày, không nặng không nhẹ hừ một tiếng “Tiểu tử ngươi trưởng thành a.” Lúc cùng hắn một chỗ thì tay chân không thành thực, hiện tại thế nhưng còn trầm trọng hơn, phát triển tới mức dám chạy đến địa bàn nhà người ta, còn nhìn lén giống cái nữa, hơn hai tháng không gặp, người thì không thấy lớn, nhưng lá gan lại to ra không ít.

“Lôi Tấn, ngươi thực trở lại rồi?” Minh Nhã phe phẩy cái đuôi, hai mắt toả sáng, hai chân trước dựng thẳng bổ nhào qua, chẳng qua còn chưa kịp lại gần người, đã bị Lôi Tấn đạp cho một cước bay ra.

“Lôi Tấn?” Minh Nhã cụp lỗ tai từ trên mặt đất nhìn lên, trong mắt mang theo uỷ khuất không hề nhầm lẫn

“Chuyện gì đây?” Lôi Tấn hất cằm ý bảo một đám người phía sau

“Minh Nhã không biết.” Nó chỉ là muốn tìm chút nước uống thôi, vừa mới thò đầu ra, cái gì cũng chưa thấy, những người này đã truy sát nó

“Ngươi nhìn lén còn không dám thừa nhận?” Thanh niên tóc nâu giơ gậy gỗ trong tay lên, sắc mặt không tốt nói

“Minh Nhã cái gì cũng không thấy.” Minh Nhã quật cường nhìn chằm chằm Lôi Tấn, những lời này là để nói với Lôi Tấn, nó không muốn nhìn những người đó, Minh Nhã làm gì có thấy giống cái nào đẹp.



“Vậy Minh Nhã như thế nào lại tới Lang tộc bộ tộc?” Mặc Nhã khom lưng xuống, an ủi vỗ vỗ đầu tiểu đệ, không thể tự tiện xông vào bộ tộc khác, những cái này đều là thưởng thức, tiểu đệ phải biết chứ.

“Minh Nhã chỉ là đưa một tiểu oa nhi trở về thôi.” Minh Nhã nâng móng cào hai cái trên trán, không dám nhìn thẳng vào nhị ca nhà mình.

“Tiểu oa nhi nào?” Thần sắc thanh niên tóc nâu khẽ động, giống như nhớ ra cái gì đó, bất quá còn nói thêm “Lúc chúng ta thấy ngươi có gặp tiểu oa nhi nào đâu.”

“Là một con tiểu lang màu xám, nó vẫn còn ở trong bụi cây ấy.” Minh Nhã không cam lòng yếu thế trả lời

“A? Là màu xám? Không phải đứa nhỏ nhà Thanh Hà chứ?” phía sau lại thêm một người tiếng lên hai bước cạnh thanh niên tóc nâu nói

“Ngươi dẫn chúng ta qua xem.” Thanh niên tóc nâu nói với Minh Nhã.

Đoàn người chậm rãi theo sự hướng dẫn của Minh Nhã quay ngược trở về, chuyển qua một rừng cây, được bao quanh bởi những ngọn núi thấp, có một hồ nước, bên hồ có những bụi cỏ xanh tốt, bình tĩnh soi mình bên mặt hồ cùng trời xanh mây trắng, cảnh sắc nhìn thực đẹp.

“Tiểu hồ ly.” Minh Nhã vừa chạy vừa gọi, nhưng lại không có chút động tĩnh gì

Thanh niên tóc nâu thấy vậy cả giận nói” Đứa nhỏ ngươi nói đâu?”

“Tiểu hồ ly, đại ca cùng nhị ca của ta tới rồi, ngươi mau ra đây.”

“cạc cạc, nói sớm.” Một con quạ đen vỗ cánh, đỉnh đầu có một đám cây cỏ bay lên

Dưói bụi cỏ có một con tiểu hồ ly cũng đang núp kĩ, dưới móng vuốt nó còn có một con tiểu lang bảo bảo màu xám so với nó còn tròn hơn mấy phần, cái bụng trắng hướng lên trời, rõ là đang ngủ, miệng còn thổi một cái bóng nhỏ

Thanh niên tóc nâu bước qua, đem con tiểu lang bảo bảo kia nhẹ nhàng ôm vào ngực, lau đi bùn đất trên đầu nó, đối với Minh Nhã gật đầu nói “lần này là do chúng ta hiểu lầm, nếu đã tới đây, mời vào trong bộ tộc chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.”

Lôi Tấn thực không nghĩ tới sự tình lại giải quyết đơn giản như vậy, thấy trận thế vừa rồi, còn tưởng Minh Nhã cho dù có đầy đủ lý do, cũng không tránh bị một chút hành hung chứ.

Hi Nhã giống như biết được ý tưởng của hắn, cười khẽ ghé lại gần lỗ tai nói “Nếu không phải tiểu đệ còn chưa cử hành nghi thức trưởng thành, thì thực sự sẽ không chỉ đơn giản như vậu đâu, những người đó ban nãy làm vậy cũng chỉ là hù doạ thôi.”

Còn có đạo lý như vậy? Xem ra trên đại lục này cũng có quy tắc sinh tồn, Lôi Tấn cúi đầu nhìn tiểu tử đang ngồi xổm cạnh hắn cười hì hì, mỗi lần đều đem tới phiền toái, nhưng vận may cũng thực không tệ.

“Sắc trời hôm nay cũng không còn sớm, chúng ta ở lại đây một đêm đi, sáng mai lại lên đường.” Mặc Nhã nói, kỳ thực đã liên tịc dã ngoại mấy ngày trời, bọn họ cũng muốn để Lôi Tấn được hảo hảo nghỉ ngơi một chút

Hiểu lầm đã giải thích rõ ràng, Minh Nhã thử đụng tới người Lôi Tấn, thấy Lôi Tấn chỉ liếc mình một cái, không có nhấc chân đá qua, liền yên tâm can đảm dán sát qua.

————-

Lang tộc toạ lạc ở trước một ngọn núi ở trong rừng rậm. Những căn phòng to lớn làm từ hắc thạch cùng cây cỏ sắp xếp chằng chịt.

Khi người lạ tới bộ tộc, thì phải tới chỗ tộc trưởng nói một tiếng, lần này cũng không ngoại lệ, chính là vừa vào trong bộ tộc, còn chưa kịp đi đâu, thì người nhà của tiểu lang bảo bảo đã ùn ùn kéo tới.

Hi Nhã và Mặc Nhã vừa bước lên đã bị người lôi kéo nói một đống lời cảm tạ, cho tới cuối cùng mới phát hiện cái con đang ghé vào người giống cái liên tục làm nũng kia mới là chánh chủ.

Buổi tối họ ngụ trong nhà của tộc trưởng tên Vũ Kỳ, đây là một tộc trưởng mới nhậm chức, thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng bộ dáng lại rất ổn trọng, thanh niên tóc nâu kia là bầu bạn của tộc trường, sau tự giới thiệu tên là Mộc Hoà

Thức ăn buổi tối là một miếng thịt nướng thực to. Mộc Hoà thấy sắc mặt Lôi Tấn không tốt, trên người tựa hồ có miệng vết thương, lấy vài cái bánh màu vàng để trên nồi hâm cho nóng rồi đưa cho người uy cơm là Mặc Nhã

“Ngươi lấy cái này cho hắn ăn đi, thứ này chỉ ở Lang tộc mới có, các giống cái đều rất thích ăn.’



Mặc Nhã nhận lấy nói lời cảm tạ, rồi xé thành từng miếng nhỏ đút cho Lôi Tấn ăn.

Từ lúc Mộc Hoà nấu nướng, Lôi Tấn đã cảm thấy mấy cái bánh bánh màu vàng như bánh bột ngô này có mùi vị rất quen thuộc, lúc ăn vào miệng mới chân chính xác nhận, chính là mùi vị của cây ngô a, tuy mùi vị có vẻ thô ráp hơn so với hiện đại, nhưng hương vị của ngô thực sự rất thuần khiết.

“Mộc Hoà, ta muốn hỏi một chút, cây ngô này, chính là cái mà các ngươi dùng để làm ra bánh này có phải có màu vàng, dài dài, lại có rất nhiều hạt không?” Lôi Tấn ý muốn biểu đạt rõ ràng lời của mình, ngón tay giật giật khoa tay múa chân biển hiện chiều dài.

Mộc Hoà cười cười, nói “Bộ dáng đúng là không sai, nhưng chúng nhỏ hơn.” Mộc Hoà thấy Lôi Tấn có hứng thú, buông cái bát trong tay, đi vào bếp cầm ra hai bắp ngô đã khô, trong màu vàng óng ánh có chút hồng hồng, thế nhưng lại không lớn bằng bàn tay Lôi Tấn.

“Bộ tộc các ngươi đều ăn cái này?” Lôi Tấn hỏi

“Chỉ có một chút, đều để cho giống cái.” Vũ Kỳ bên cạnh chen vào nói

“đúng vậy a, phía tây bộ tộc chúng ta đất dai khô cằn, chỉ có loại này cùng tiểu địa trái cây là có thể lớn một chút, nhưng cũng không có nhiều.”

“Tiểu địa trái cây?” Lôi Tấn tò mò hỏi một câu

Mặc Nhã đút cho Lôi Tấn một ngụm nước, nói “ăn cơm trước đi.”

Kỳ tực có rất nhiều chuyện, mỗi người trong bộ tộc đều hiểu trong lòng chứ không hỏi thăm lẫn nhau, đặc biệt là về đồ ăn của mỗi nơi. Tuy nói thú nhân các tộc đều lấy thịt làm món chính, nhưng vì để né tránh thiên tai hàng năm, trong mỗi một bộ tộc đều có những thứ chuẩn bị khác nhau.

Bộ dáng Mộc Hoà cũng không hề để ý, tiếp tục nói “May mà vừa rồi ta cũng thuận tay cầm cả qua đây, ngươi xem xem, đây chính là Tiểu địa trái cây.” Mộc Hoà nói xong mở tay trái, bày trên mặt đất mấy khoả hạt màu nhạt

Tiểu địa trái cây? Cái này không phải đậu phộng sao? Lôi Tấn chỉ liêc mắt một cái, thì đã nhận ra.

“Cái thứ này lúc mới bắt đầu lấy nước nấu, mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng ăn thì cứng quá không ngon.”

“Ngươi có thể ép chúng lấy dầu.” Lôi Tấn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ép dầu? Ép thế nào? Dùng làm gì?” Vũ Kỳ nghe vậy, phản ứng nhanh chóng hỏi ra vấn đề mấu chốt

“Ép thế nào thì ta không biết.” Lôi Tấn cũng không lừa họ, hắn từng ăn dầu đậu phộng, cũng không tỏ vẻ hắn biết làm thế nào để ép ra dầu, bất quá đạo lý chính là vậy, vì thế nói “Tóm lại chỉ cần nghĩ cách lấy hết dầu bên trong là được.” Lôi Tấn ý bảo lấy một hạt đậu phộng qua, để ở trong tay bóp nát, xuất hiện một ít dầu

“Khi nấu cơm cho thêm một chút, rất thơm.”

———-

Cơm nước xong, người nhà của tiểu lang bảo bảo lại tới lần nữa, lần này không phải đi tay không, còn cầm theo cái gì đó, vậy mà lại là hai khối vải dệt rất lớn, màu sắc cũng hông phải đẹp lắm, là màu xám đất, nhưng lại phi thường dầy, vuốt cũng rất mềm mại, có chút giống vải bông, khăn vải dùng trong nhà bình thường cũng là thứ này

Không phân trần nhiều liền nhét vào tay họ, nói với Vũ Kỳ mấy câu rồi đi.

“Lần này thực sự phải cảm ơn các ngươi.” Mộc Hoà sau khi tiễn họ ra về, quay người, đối với bọn Lôi Tấn nói “Không dối gạt các ngươi, Thanh Hà là đối thủ cạnh tranh chức tộc trưởng lợi hại nhất của Vũ Kỳ, lần này tuy thất bại, nhưng vẫn mang theo một nhóm người có ý không phục với Vũ Kỳ, lần này ít nhiều cũng nhờ các ngươi tìm giúp đứa nhỏ về, mới dịu đi quan hệ của chúng ta.”

Lôi Tấn nghĩ thầm, trách không được, lúc nhìn thấy con tiểu phì lang (con sói béo) kia, ánh mắt Mộc Hoà cứ như nhìn thấy con ruột, ra là còn có tầng nguyên do này bên trong.

Buổi tối bốn người tự nhiên ở chung một phòng, từ lúc đến Lang tộc bộ tộc họ vẫn để Bối Cách vẫn giả làm tường giấy ở một mình một phòng, Minh Nhã thẳng tới lúc thấy đại ca giúp Lôi Tấn thay quần áo, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, đi qua hỏ “Lôi Tấn, cánh tay ngươi bị làm sao vậy?”

“Nghe nhị ca nói nguyên nhân xong, Minh Nhã ba một cái nhảy lên người Lôi Tấn, mấy giọt nước mắt to rơi xuống, một đường từ cổ chảy xuống ngực.



Lôi Tấn đột nhiên thấy nóng mà bối rối, đây là lần đầu tiên có người vì hắn bị thương mà khóc, mất đi cánh tay, ngay cả năng lực tự chăm sóc bản thân cũng không có, ở lại trong thế giưói xa lạ này, hắn tại sao lại không muốn khóc, nhưng cho dù có làm thế nào, hắn cũng không thể rơi một giọt nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc.” Lôi Tấn nghe bản thân nói, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút mù mờ trống rỗng

“Lôi Tấn, ngươi đừng khóc, nếu ngươi đau, ngươi cứ nhéo lỗ tai Minh Nhã là được.” Minh Nhã thấy trong mắt Lôi Tấn một mảnh tối tăm, không có bất cứ hình dáng của ai, liền cảm thấy Lôi Tấn đang thương tâm.

Minh Nhã nhấc móng lên, đầu ủn ủn quanh tay Lôi Tấn, lỗ tai liên tục giật giật.

Lôi Tấn tức giận tóm lấy, nói “Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc hả? Mau đi ngủ, ngày mai còn phải đi.”

“được.” Minh Nhã chớp mắt cho nước mắt rụng xuống, lui ra sau, oa tới trong ngực Lôi Tấn, nói “Chờ Minh Nhã trưởng thành, Minh Nhã sẽ có thể bảo hộ ngươi, không để ngươi bị thương, cũng không để ngươi thương tâm.”

Lôi Tấn tự nhiên sẽ không đem những lời nói như trẻ con đó để ở trong lòng.

“Đúng rồi, cái con tiểu phì lang kia làm sao các ngươi tìm được thế?” Lôi Tấn nhớ đến biểu tình chột dạ của Minh Nhã lúc đó, khẳng định có nội tình

“Không phải ta, là tiểu hồ ly, nó nói đói, nói tóm được một con chó hoang nhỏ muốn nướng ăn. Sau khi lôi tới lại phát hiện đó là tiểu bảo bảo của Lang tộc.”

“Nói cách khác, con tiểu phì lang kia là do các ngươi chộp tới?” Lôi Tấn nghe tới đây coi như hiểu.

Minh Nhã nhếch mép nhếch miệng, ngượng ngùng gật đầu.

Cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nghe Minh Nhã thừa nhận, Lôi Tấn vẫn không thể thở nổi, qua một lúc lâu hắn mới tìm lại được thanh âm của mình nói “Hảo, chuyện này, ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra trong Lang tộc bộ tộc.” Nếu người ta mà biết, phỏng chừng sẽ không hề cảm tạ, mà tâm muốn đâm chết họ đều sẽ có.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã đã sớm đối với phiền toái luôn quấn thân tiểu đệ mình, cùng năng lực luôn luôn có thể kỳ tích thoát thân như siêu nhân đã tập mãi thành thói quen rồi.

“Ngày mai, nếu Mộc Hoà lại hỏi ngươi, thì ngươi nói muốn có miếng đá màu đen trên người y.” Trước khi đi nghỉ, Mộc Hoà từng nói trừ bỏ một ít ngô cùng đậu phộng cho họ, hỏi xem họ còn muốn thứ gì nữa không. Lôi Tấn tin vào hai con mắt của mình, tảng đá trên người Mộc Hoà cùng miếng của Cảnh Bình thực giống nhau, bên trong nhất định có quan hệ gì đó.

Còn miếng của Cảnh Bình, Lôi Tấn bởi vì không thích đeo thứ gì đó trên người, nên gửi cho Hi Nhã giữ hộ.

Mặc Nhã nằm ở một hướng khác, nghe thấy lời họ nói, sờ sờ lấy một thứ từ trong túi nhỏ của mình ra, đây là thứ y thuận tay cầm từ dưới đáy biển lên, vốn muốn đưa cho a sao xem, thế nhưng Lôi Tấn cũng muốn có tảng đá này, rốt cục là vì cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.