Cánh tay Lôi Tấn đã tốt lắm, hắn cũng bắt đầu vội vàng chuyện về nhà, mặc dù có rất nhiều không nỡ, thế nhưng chung quy vẫn phải đi, thì đi sớm vẫn tốt hơn, nói như vậy, tất cả mọi người đều có thể sớm được giải thoát.
Đương nhiên chuyện này, hắn định bí mật tiến hành, không nói cho Hi Nhã cùng Mặc Nhã, bởi vì hắn không xác định được hai người này có thể buông tay hay không, hắn không muốn đem chuyện về nhà của mình ra để cá cược, chuyện này tự nhiên sẽ không thể dấu được La Kiệt, bởi vì hắn vẫn còn muốn lấy bản đồ trong tay La Kiệt, chính là khi La Kiệt xác nhận hắn kiên quyết muốn đi, sắc mặt rất là kì quái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn đem những gì mình biết nói ra.
“Ngươi nói là tìm mảng đá bỏ vào chỗ bị thiếu thứ ba trên bức vẽ trên đỉnh thần miếu, sẽ xuất hiện một mật đạo, đi thẳng tới chỗ cấm địa?” Lôi Tấn cảm thấy điều vừa nghe thực sự khó tin.
La Kiệt khẳng định gật đầu, nói “ta chính là thông qua cái mật đạo đó mà tới chỗ cấm địa, nếu không lấy năng lực của bản thân chúng ta một mình xuyên qua rừng rậm gần như là không có khả năng.”
Lôi Tấn đồng ý, điểm này hắn cũng rõ ràng, không nói tới dã thú thường thường đi lại bên trong, chính là môi trường phức tạp bên trong khu rừng cũng không phải chỉ một mình hắn là có thể ứng phó.
“vậy tảng đá kia ở đâu?” Nếu La Kiệt đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luu-manh-cong/2456895/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.