Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay có thể coi là những ngày thư thái nhất mà Lôi Tấn có được kể từ lúc đi tới thế giới này, Hi Nhã cùng Mặc Nhã sắp trở về, Minh Nhã hiện tại mỗi ngày sau bữa điểm tâm thì đúng hạn đến chỗ Xuân Kỷ báo danh, mặc kệ cái chân của y đến cuối cùng có thể khôi phục như cũ hay không, ít nhất y cũng thoát ra khỏi bóng tối của sự tự ti, hai cái răng của Tiểu Nho đã dài ra, hiện tại tóm được cái gì đều đem bỏ vào miệng, cắn cắn hai cái, hoạt bát đáng yêu chọc người thích, thời tiết càng ngày càng ấm, ngay cả dòng suối nhỏ trước cửa nhà vào mùa đông liền khô cạn cũng dần dần có thể thấy những vũng nước cạn xuất hiện.

Trong những ngày xuân ấm áp này, mang theo đứa nhỏ nằm phơi nắng trên đại thảo nguyên thật sự là một loại hạnh phúc to lớn

“Nha nha nha….”Cánh tay nóng hầm hập của Nho bám lấy Lôi Tấn, tiểu nắm tay gắt gao siết lại, một đôi mắt to xanh biếc trong veo lo lắng nhìn những cánh chim chuyển động trên bầu trời

Lôi Tấn vươn tay che nắng, liếc mắt nhìn về phía bầu trời một cái, thực sự bất đắc dĩ đối với con mình tỏ vẻ “Bay cao như vậy, cho không thể bắt xuống được đâu.” Ngụ ý là, con yêu con sớm chết tâm đi

“Nha nha nha….”

“Kháng nghị không có hiệu quả, lần sau tìm ba a cha của con đuổi theo đi, cha con không có cánh.” Cái này cũng quá làm khó người

Cùng trẻ con hơn ba tháng cũng có thể trao đổi??! không thể không bội phục, Lôi Tấn ngươi làm cha thực sự phi thường xứng chức

“Tiểu Nho, tới kêu ba ba nghe thử một chút đi.” Trừ bỏ ý nghĩ kỳ lạ, còn có cái từ ngữ gì có thể hình dung hành vi của người này

Nho ngậm tiểu nắm tay của mình, kiên quyết không phản ứng

“Ba —— ba, Nho mau kêu một tiếng ba ba, ba —— ba.” Lôi Tấn phát huy tinh thần bất khuất, ôm nhi tử mình nâng đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bé, mọt chữ một chữ thông thả nói ra

Tiểu Nho bẹp miệng. ‘phốc phốc’ hai tiếng, nước miếng toàn bộ phun hết lên cái mặt gần trong gang tấc của cha mình

“Tiểu bại hoại nhà ngươi, toàn là mùi sữa, cho ngươi phun nước miếng vào cha này.” Lôi Tấn nhất thời không nói gì, không cam lòng tiến lại gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non non mềm mềm hung hăng hôn vài cái đòi vốn về

Tiểu Nho lắc lắc cái thân thể nhỏ nhắn tròn xoe của mình, rụt cổ, cười cười tránh né sự chà đạp của cha mình

Lôi Tấn cho dù có đầu óc đầy chủ ý, nhưng đối với vật nhỏ đi ra từ chính bụng của mình lại không hề có biện pháp gì. Chỉ cần nhìn hình dáng nho nhỏ vô tội kia, hắn mèm lòng, hiện tại thật vất vả mới dưỡng béo một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, ôm trên tay cũng cảm thấy có sức nặng, nhưng để có thể được như thế này, ngoài chuyện tăng thêm việc uống dược, còn cách một đoạn thời gian lại phải đi châm cứu

Đối với vật nhỏ khó khăn lắm mới có thể giữ lại như vậy, có yêu thương như thế nào cũng không hề quá phận đi, Lôi Tấn nghĩ vậy

———————-

Có giống cái quen biết đi tới nhà gọi Lôi Tấn, nghe nói các thú nhân ra ngoài vây săn mùa xuân hôm nay đã trở về, đã đến cửa bộ tộc, vốn nói có thể sáng mai mới về, xem ra là đến nói trước, hơn nữa lúc này Minh Nhã còn đang ở chỗ Xuân Kỷ thay thuốc, Mộ Á cùng Chu Hi lên núi hai Xuân nha, Lôi Tấn liền ôm Nho, về phòng nhìn La Kiệt đang ghé lên bàn ngoắc ngoắc vẽ tranh, ngày hôm nay trời đẹp, trên đường có rất nhiều người mang ghế ra ngoài ngồi phơi nắng, nơi nơi đều là cảnh sắc nhàn nhã, bất quá sự bình tĩnh này rất nhanh chóng đã bị đám người nhanh chóng lao vào đánh tan, tất cả mọi người tựa hồ đều lo lắng mà bồn chồn cùng chờ đợi cái gì đó, dưới tình huống như vậy, Lôi Tấn cũng ngượng ngùng biểu hiện nhiệt tình quá mức, nghiêng nghiêng vai, nhỏ giọng hỏi La Kiệt bên người “Không phải nói là các thú nhân đều trở về sao? Thấy thế nào tất cả mọi người đều không có chút bộ dáng vui vẻ nào như vậy?”

“Những năm trước đây, cứ mỗi lần ra ngoài vây săn mùa xuân đều có khoảng mười đến hai mươi người chết, năm nay nghe nói tốt hơn một chút, thế nhưng mọi người lo lắng đã thành quen, không thấy được người, ai cũng vô pháp chân chính yên tâm lại.” La Kiệt nhỏ giọng trả lời

Lôi Tấn đáp một tiếng, nghĩ thầm cũng đúng, đến lúc này hai người cũng không nói thêm gì nữa, lẫn vào dòng người đi ra

Đám người phía trước bắt đầu xôn xao lên, có thể là thú nhân đã tới cửa, người phía sau cũng chen chúc lên phía trước, Lôi Tấn sợ có người không cẩn thận đụng vào Nho, nên cùng La Kiệt đứng sang ven đường nhàn rỗi chờ đợi

Các thú nhân đi trước trên tay trên vai mang theo không ít con mồi, lúc này đang cùng thân nhân của mình quây thành một đoàn, Lôi Tấn cũng chưa thấy người quen nào, liền không lưu ý nữa, chỉ chuyên tâm ôn Nho, dẫm lên tảng đá trước cửa nhà để nhìn về phía xa hơn, nhưng mà đừng nói đến Hi Nhã cùng Mặc Nhã, mà ngay cả cái bóng của An Sâm cùng An Lạc cũng không thấy một ai.

Chờ các thú nhân này đi qua, trên đường cái lại lần nữa vắng vẻ, chỉ còn lại không nhiều giống cái lắm, Lôi Tấn nhảy xuống, nghi hoặc nói “Không thấy được người, chẳng lẽ còn trở về theo từng nhóm sao? La Kiệt, ngươi sao vậy? sắc mặt sao lại doạ người như vậy?”

La Kiệt run run môi, thử mở miệng nhiều lần nhưng vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào

“La Kiệt, ngươi đừng làm ta sợ, không thoải mái chỗ nào, ta dìu ngươi về nhà trước, ngươi còn có thể đi không? Bằng không ta cõng ngươi.” Lôi Tấn không biết y đột nhiên như thế nào lại biến thành như vậy

“Lôi Tấn.” La Kiệt thống khổ nhắm đôi mắt lại, y lạnh lùng nhìn hai mươi năm, lần này rốt cục đến phiên chính mình sao

“Ừ?”

“Chúng ta ra ngoài xem sao, nói không chừng bọn họ còn ở phía sau.” La Kiệt sâu kín nói

Trong lòng Lôi Tấn ‘lộp bộp’ một tiếng, hắn cũng đã tính đến trường hợp kia, bất quá hắn lại lập tức lắc đầu, ngay cả ánh mắt cũng mang theo một mạt kiên định “Thấy người trước rồi nói.”

Nói thực trong lòng La Kiệt lúc này cũng thực sự lộn xộn, cũng hy vọng có thể từ chỗ Lôi Tấn có được một chút tin tưởng

Bên cạnh đã có giống cái nhỏ giọng khóc lên.

Lôi Tấn cùng La Kiệt đi ra ngoài bộ tộc, đi ra khoảng mấy trăm mét, thì thấy một đám thú nhân từ rất xa bay đến, cho dù đều là thú hình, thế nhưng Lôi Tấn vẫn rất nhanh chóng nhận ra Hi Nhã cùng Mặc Nhã, hai người bọn họ đang cùng hai thú nhân khác hợp sức đỡ một cái giường mây (giường bằng cây mây),trên giường mây tựa hồ có người, đến cửa vào bộ tộc, các thú nhân đều lần lượt hạ xuống, chuyển thành hình người

“Như thế nào lại chạy ra xa như vậy, ở nhà chờ là được, chúng ta chia xong con mồi, một lúc nữa sẽ về.” Mặc Nhã sờ sờ mặt Lôi Tấn, thần sắc nhìn có chút mệt mỏi, nhưng giọng nói vô cùng vui sướng và thân thiết

Hi Nhã cũng vươn tay ra, ôm Nho qua nâng nâng, cười nói “béo một chút, tiểu bảo nhà chúng ta mập hơn chút rồi.”

Lôi Tấn nhìn bọn họ quả thực không có chuyện gì, cũng an tâm, hắn vừa rồi mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, rốt cục vẫn bị hoảng sợ

“Tộc trưởng, ngươi sao vậy?” Lôi Tấn lúc này mới để ý người nằm trên giường mây dĩ nhiên lại là An Bố.

Ánh mắt An Bố vẫn dừng trên người La Kiệt đang nói chuyện cùng nói chuyện với An Sâm An Lạc, lúc nghe thấy tiếng của Lôi Tấn, hơi sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, trên mặt mang theo vài phần ấm áp, khụ khụ hai tiếng mới nói “Lôi Tấn cũng tới đây?”

Lôi Tấn nghĩ thầm không ngờ người ta không chỉ không nghe thấy câu hỏi của hắn, mà ngay cả hắn là một người lớn sống sờ sờ trước mặt cũng không phát hiện, ánh mắt kia phải kém đến trình độ nào a.

Nhưng mặt mũi thì vẫn phải nhìn, dù sao cũng là a cha Mặc Nhã mà, vì thế nói “Đúng, cùng La Kiệt đến, thương thế của ngươi không có việc gì đi?”

“Không sao, chính là bị thương vừa lúc ở trên cánh, lên không có cách nào tự mình bay trở về.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,” Lôi Tấn sờ sờ cái mũi, cũng chỉ có thể an ủi như vậy, khó có thể noà mà rống lên, đừng nghĩ nữa, ngươi không thấy La Kiệt ngay cả một ánh mắt cũng không thổi qua sao?

Lúc đoàn người trở lại bộ tộc, Chu Hi cùng Mộ Á nghe được tin tức cuxngc hạy qua đây, trước đưa các thú nhân bị thương về nhà, nhân số cũng không nhiều, cũng đến mười người, nhìn mọi người thanh tỉnh, thương thế chắc cũng không nặng, thế nhưng An Bố làm tộc trưởng không thể có mệnh tốt như vậy, ông còn phải đi đến mảnh đất trống trước cửa thần miếu để chủ trì việc đem con mồi tận lực chia đều cho các nhà trong bộ tộc

Nhà An Bố trong khoảng thời gian này vì không có ai ở, hơn nữa trong cuộc vây săn mùa xuân khó có được người một nhà đều bình an, liền nghĩ đến việc nhà người quen ăn một bữa, cho nên đêm nay dùng cơm ở nhà La Kiệt, cơm chiều là do Lôi Tấn xuống bếp, Mộ Á làm trợ thủ, cho vào trong nồi cá một chút hành cho dậy mùi, thêm một chút nước tương vào miếng thịt nướng lớn bóng nhẫy, canh cá trích hầm đậu phụ, xào thêm một đĩa Xuân nha, cùng một rổ bánh bột ngô nóng hôi hổi vừa nướng trên bếp, món ăn tuy không nhiều lắm, thế nhưng phân lượng ước chừng vừa đúng, có thêm hai người cũng đủ

——————

Lúc tắm rửa buổi tối, Lôi Tấn mới kinh ngạc phát hiện Hi Nhã cùng Mặc Nhã không giống như bề ngoài không có một chút chuyện gì, trên người họ thế nhưng đều mang theo vết thương, bất quá cũng may mà không nghiêm trọng, nên hắn cũng không hỏi quá nhiều

“Các ngươi trên đường đi có thuận lợi không?” Lôi Tấn tắm rửa xong miễn cưỡng dựa vào trên giường hỏi

“Ban đầu chúng ta dựa theo kế hoạch trước đó thì coi như cũng thuận lợi, chính là lúc trở về phải đi qua Lang tộc bộ tộc, Vũ Kỳ đột nhiên mang theo mọt nhóm người bao vây muốn cướp con mồi của chúng ta, bất quá không thành công, chính là có mấy người bị thương.” Mặc Nhã nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con đang thoải mái nằm híp mắt trong lòng y, một bọ dáng chuẩn bị đi vào giấc ngủ

“Thật đúng là có đủ vô sỉ.” Lôi Tấn lẩm bẩm nói, một người khi bị ép đến một mức độ nhất định, chuyện gì cũng có thể làm được, hắn cũng có thể hiểu, nhưng mà khi người bị thương đổi thành người trong nhà, thì thứ cho hắn không thể hiểu rõ

Tuy không thể ăn mà không phải trả tiền, nhưng tốt xấu Vũ Kỳ cũng coi như qua lại với bọn họ một lần, cho dù không tổn thương đến tính mạng của hắn, nhưng chuyện này nếu không làm cái gì thì cũng không giải quyết được gì, tựa hồ Vũ Kỳ thực sự rất coi trọng cái vị trí tộc trưởng kia, vậy cứ quyết định giúp đã thay đổi một người tốt hơn đi, Lôi Tấn rũ mi mắt, che dấu u ám trong đôi ngươi

Mặc Nhã cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Nho bảo bảo, nên bỏ lỡ biểu tình của Lôi Tấn, thở dài, còn nói thêm “Kỳ thực lần này cũng có một người chết, ngươi hẳn cũng quen biết, chính là Phối Ninh thường hay ra vào nhà Xuân Kỷ ấy.”

“Là gã sao?” Lôi Tấn cả kinh, Phối Ninh hắn đúng là có biết, người cùng một chỗ với Xuân Kỷ tổng cộng có hai người, trong đó Phối Ninh là người tới thường xuyên nhất, nhìn thái độ của Xuân Kỷ đối với gã cũng không hề đơn giản

“Sao lại thế, là do lúc săn thú hay lúc cùng Lang tộc giao thủ?” Không biết Xuân Kỷ đã biết chuyện này hay chưa

“Đều không phải, vốn bọn ta cũng đã bắt đủ còn mồi định xuất cốc, không biết Phối Ninh nhìn thấy cái gì, một mình leo lên một vách núi trơn nhẵn, sau đó vách núi đó sụp đổ, gã bị vùi xuống đáy cốc, chúng ta đào nửa ngày cũng chỉ tìm thấy cái túi gã tuỳ thân mang theo, vách núi phía trên còn không ngừng có đá rơi xuống, neus tiếp tục ở lại e sẽ bị vùi lấp hơn phân nửa, chúng ta chỉ còn cách đi trước, phỏng chừng gã cũng không cò còn hy vọng sống sót.”

Người quen biết cứ rời đi như vậy, vô luận có là ai cũng không có khả năng thờ ơ, Lôi Tấn vì thế càng cảm thấy may mắn vì bọn Hi Nhã có thể bình an trở về.

“ta nói này tiểu đệ, ta và nhị ca ngươi vừa đi, ngươi ở nhà thật đúng là không hiểu hai chữ khách khí a.” Hi Nhã thừa dịp Mặc Nhã cùng Lôi Tấn nói chuyện liền cắn răng tóm lấy cổ áo Minh Nhã kéo ra ngoài nói chuyện

“Minh Nhã không hiểu” Hoàn toàn không rõ ràng tình hình gì.

Hi Nhã nhìn tiểu đệ tỉnh tỉnh mê mê, một bụng thất bại, đem Minh Nhã ấn lên tường, nhỏ giọng cười nói “Ngươi dám nói ngươi trong khoảng thời gian này không đem Lôi Tấn từ đầu đến chân ăn sạch sẽ.” Y vừa nhìn thấy Lôi Tấn thì đã phát hiện, hương vị kia là của người bị yêu thương quá độ, khi trở về trong phòng thì càng thêm xác định

Minh Nhã cũng nhớ tới bộ dáng Lôi Tấn lúc ở dưới thân mình trằn trọc chịu đựng, máu toàn thân như chảy ngược, gãi đầu, lộ ra nụ cười vừa ngượng ngùng vừa đắc ý, khiến Hi Nhã nhìn mà ghen tức lồng lộn, hận không thể vọt vào trong, đè Lôi Tấn xuống làm đến thống khoái đầm đìa một lần, để giải nõi khổ tương tư lâu như vậy, nhưng cũng có thể ngẫm lại thôi, bởi vì Lôi Tấn vừa rồi đã lệnh cấm, đêm nay tất cả đều phải nghỉ ngơi cho thật khoẻ, y cũng không dám không nghe

Lôi Tấn nhìn Xuân Kỷ vài lần, đều bị cự tuyệt ngoài cửa, hắn cũng chỉ còn cách bảo Minh Nhã mỗi ngày mang theo vài con mồi tới cửa đổi lấy dược của Thiên Khải mang về.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, đặc biệt sau mấy trận mưa nhỏ, trên thảo nguyên ẩn ẩn cũng có chút dấu vêt của màu xanh, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tựa hồ theo thời tiết ngày càng ấm áp, tần suất ba người kia lôi kéo hắn lăn lộn trên giường hình như càng thường xuyên hơn, hơn nữa hơi một tí là hoá thành thú hình làm, nếu không phải hắn phòng bị kín kẽ, nói không chừng trong bụng mình hiện tại đã nhiều hơn một người, bất quá chuyện này đề phòng được nhất thời, cũng không thể phòng được cả đời, Lôi Tấn nhìn trời, bày ra một biểu tình u buồn thâm thù đại hận

Chẳng lẽ mùa xuân là kỳ động dục của báo hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.