Chương trước
Chương sau
Chất lượng giấc ngủ của La Kiệt luôn luôn không tốt, đặc biệt sau khi có Hi Nhã, không muốn ở cũng chẳng thể đi tạo thành tình cảnh bối rối, làm cho trong lòng y có áp lực rất lớn, y cũng không phải không hiểu tình cảm của An Sâm và An Lạc dành cho mình, cho nên sầu lo nơi đáy lòng y trước mặt họ không dám lộ ra nửa điểm, về phần người khác, y cũng không muốn nói, cho dù thân cận như Tô Thụy, y cũng vô pháp thổ lộ chuyện này, huống hồ có nói Tô Thụy cũng không hiểu, câu nói đầu tiên của Tô Thụy thường là, gặp một nhà mỹ nhân các người thực lầ tốt

Đúng vậy, ở trong mắt người ngoài, hai thú nhân bầu bạ đều xuất sắc như vạy, còn có một hài tử hoạt bát lanh lợi. An Sâm cùng An Lạc quả thực đối xửa với y rất tốt, trước kia họ ở nhà, bản thân y buổi tối không ngủ được, hai người họ luôn thay phiên cõng y ra thảo nguyên tản bộ, hứng gió, thưởng sao, bầu trời thảo nguyên rộng rãi hông có gì che đậy, có loại xinh đẹp sạch sẽ và tnh khiết, còn có rất nhiều thứ thú vị khác, nói ví dụ như khác với hiện đại, bên cạnh mặt trăng còn có ba tiểu hành tính tỏa sáng, có đôi khi nhìn nhìn mệt mỏi, vừa có cảm giác muốn ngủ thì trời đã sáng

Nhưng lần này An Sâm cùng An Lạc lại không ở đây, y thế nhưng lại có thể ngủ sâu như vậy, cũng không phải cái gì nhiều, trong lúc ngủ mơ, y có cảm giác có hai cánh tay đang ôm lấy y, thực chặt, thực ấm, làm cho y muốn dựa vào đó nghỉ ngơi một chút

Trong phòng không có cửa sổ, có chút tối, La Kiệt ra cửa phòng, theo bản năng giơ tay phải chắn ánh mặt trời

“đừng lộn xộn, bb.” một nam nhân cao lớn đang đưa lưng về phía y, ngồi xổm bên thùng gỗ, trong tay còn cầm một con báo con toàn thân ướt sũng xoay đến xoay đi

“Ngươi là ai?” La Kiệt híp mắt, cảnh giới mà nhìn chằm chằm cái người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà này

Người kia dưới ánh nắng hơi se lạnh của mùa hè mà quay đầu lại, khuôn mặt trong sáng, đôi ngươi màu ngọc bích giống như đã quen thuộc từ rất lâu rồi

“Ngươi là ai?” La Kiệt mặt không đổi sắc lặp lại một lần nữa, ý cười vừa xuất hiện trên khóe môi người nọ trong nháy mắt biến mất, ánh mắt có bất đắc dĩ, tựa hồ còn không thể cố gắng áp chế bi thương

“Ta là An Bố, là em họ của… An Sâm.” An Bố cười cười, nghĩ muốn làm cho bản thân trở nên thoải mái hơn một chút, La Kiệt quả nhiên không nhớ rõ gã, không, có lẽ phải nói La Kiệt chưa bao giờ quen biết gã đi, La Kiệt chỉ có biết Bố, một con báo có thể bồi y săn thú, thích làm nũng với y, sưởi ấm cho y, nghe y nói những lời trông lòng, nhưng không phải là gã. Thời gian hẳn còn rất dài, gã tổng có thể khiến cho La Kiệt chấp nhận sự thực con báo như gã lại là một con người, xa cách hơn hai năm, làm cho tất cả mọi thứ đều trở thành khoảng không, đi dạo một vòng lớn, La Kiệt thế nhưng lại thành giống cái của huynh đệ mình

“An Bố? Ngươi chừng nào thì về? Bọn An Sâm đều đi vây săn rồi.” La Kiệt khách khí mà xa lạ gật đầu, trong lòng cảm thấy người này chợt bi chợt hỉ, có chút kỳ quái, An Bố y cũng biết, chỉ cần không phải là đại vây săn, An Sâm cùng An Lạc sẽ rút thời gian đi ra ngoài tìm người, tìm vị huynh đệ đột nhiên rời nhà trốn đi hơn hai năm kia. Người trong bộ tộc sinh sống đơn giản, La Kiệt cũng không lo lắng người trước mắt này sẽ lừa mình

“Đêm qua vừa mới về, đã tới chỗ lão tế sư chào hỏi, sau khi ăn điểm tâm còn phải đến chỗ tộc trưởng nói một tiếng.” An Bố ôm Hi Nhã đứng dậy, đưa nhóc đặt lên bán đá phủ kín ánh mặt trời

Hi Nhã run rẩy rũ rũ bọt nước trên bộ lông, rồi ghé lên móng vuốt của mình ngáp ngủ. Vị thúc thúc này quả nhiên lợi hại hơn a sao nhiều, trước kia nhóc không thích tắm rửa, a sao lại không tóm được nhóc, vị thúc thúc này cũng lợi hại giống như nhóm a cha, chỉ một vuốt đã đem nhóc tóm gọn

“Hi Nhã không nghe lời, đã làm phiền ngươi rồi.” mùa mưa trên thảo nguyên luôn có đủ các vũng bùn to to nhỏ nhỏ, Hi Nhã thích nhất chính là mỗi ngày tới đó nghịch ngợm, lăn được một thân bùn mới chịu về, La Kiệt thích sạch sẽ, nhưng còn không đến mức đi bóp chết một đứa nhỏ, vì thế mỗi ngày đi tóm Hi Nhã không muốn đi tắm rửa xuống nước trở thành câu chuyện đau đầu không lớn không nhỏ của y, cố tình Hi Nhã còn thực sự ngoan cố, uy hϊếp đe dọa, dụ lừa cũng không được



“Thì ra nhóc gọi là Hi Nhã à. Hỏi thăm từ hôm qua đến giờ, tiểu tử này thực có ý tứ.” An Bố búng búng cái trán Hi Nhã, cố ý không cho nhóc ngủ tiếp

“Đúng rồi, ngươi còn chưa ăn cơm đi? Ta đi làm điểm tâm.” đêm qua ăn ở nhà Tô Thụy, trong hầm còn ít thịt tươi, bỏ vào nồi nấu chín, y vẫn làm được

La Kiệt nói xong câu đó, An Bố đứng đối diện y nhất thời không khống chế được, lộ ra một nụ cười kỳ lạ, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường nói “Ta cũng không có việc gì làm, để ta làm điểm tâm, uy chút canh thịt cho bb, trong nồi còn có đồ ăn, để ta xuống bếp bưng lên, ta có thể ăn trong nhà chính?”

Thức ăn mỗi nhà đều thực sự thô ráp, nhưng cũng không thể không nói, tài nghệ nấu nướng của mỗi người so với La Kiệt thì tốt hơn nhiều lắm, huống chi An Bố còn ở bên ngoài lưu lạc hai năm, tài nghệ nấu nướng được rèn lượng chỉ sợ còn hơn cả giống cái, An Bố nấu nước nóng rửa mặt, hấp bánh thịt heo còn bỏ thêm chút hương liệu, bên trên rắc ít rau, La Kiệt đem bánh thịt xé nhỏ, ngâm vào trong nước canh, thịt mềm mềm non non cho vào miệng ăn ngon, thời điểm La Kiệt ăn đã thầm nhủ, may mắn bản thân không có động thủ, quả nhiên so với tay nghề người ta, y đích thực là phế vật, điều này cũng khó trách mỗi lần Hi Nhã đói bụng, người nghĩ đến đầu tiên lại là Tô Thụy thúc thúc, mà không phải là người làm ba ba y

An Bố xem La Kiệt ăn ngon lành, trong lòng có một loại thỏa mãn không nói thành lời, thấy y rất nhanh ăn xong một chén, liền đưa tay chủ động đầy một cái bát đã nguội qua, trước kia lúc ở ngoài gặp phải nguy hiểm, hoặc là lúc không thể kiên trì được, gã đều ảo tưởng đợi đến lúc tìm được La Kiệt ở cùng một chỗ, mỗi buổi sáng hôn y, gọi y rời giường, nấu cơm cho y, cùng y ngồi ăn cơm, buổi tối lại ôm y ngủ, có lẽ có thể có một hoặc hai bb, bất quá cho dù có bb, gã vẫn thích La Kiệt nhất

“Ngươi sao vậy?” La Kiệt như thế nào lại là người chậm chạp, hơn nữa dưới ánh mắt chú mục kia cũng không có khả năng ung dung bình thản mà hưởng dụng điểm tâm ngon lành khó kiếm như vậy

“Không sao, chỉ là muốn hỏi ngươi sao lại ở Báo tộc bộ tộc thôi?” An Bố xoa xoa cái mũi, nhanh chóng cúi đầu, do ở ngoài lâu lên tóc đã lâu không sửa sang lại, có chút dài, vừa vặn che được hốc mắt đã đỏ lên

“Nga.” La Kiệt cũng không nghĩ nhiều, người ta ra ngoài hai năm, trong nhà nhiều người, người ta hỏi thăm cũng là muốn biết rõ tình hình, liền đáp “Ta là hai năm trước ở trong rừng cây gặp được An Sâm cũng An Lạc đi vây săn.”

An Bố đúng là từng nghe La Kiệt nói, muốn đi vào rừng tìm cái gì đó, sau đó gã cũng từng đi dọc theo phương hướng đến cấm địa kia, hiện tại xem ra vẫn là bỏ lỡ

Sau đó hai người lại hàn huyên vài câu, La Kiệt cũng không phải là người nhiệt tình, mà tinh thần của An Bố cũng không ở đây, không khí chưa đến mức gọi là thân thiện, chỉ có Hi Nhã là dựng thẳng cái đuôi lắc qua lắc lại, còn có thể pha trò cho người ta

Ăn xong điểm tâm, An Bố nhặt mấy con mồi tính đến chỗ tộc trưởng báo cáo, mỗi người lần đầu đến bộ tộc hoặc ra ngoài trong một thời gian dài, khi trở về đều phải đến chỗ tế sư cùng tộc trưởng đánh tiếng, cho dù trong lòng An Bố cũng không muốn gặp mặt tộc trưởng, dù sao cái chết của a cha cùng a sao, tộc trưởng phải chịu trách nhiệm trực tiếp

“Ta ở nhà đem mấy con mồi này xử lý một chút, bỏ vào trong hầm dự trữ.” Ăn một chút điểm tâm không phải trả tiền của người ta, La Kiệt cũng phải chủ động làm việc, xử lý đống mồi đang đặt ở góc tường kia

“Không cần, ta tới chỗ tộc trưởng, rất nhanh có thể quay lại, ta trở về sẽ làm, trong cái túi da thú kia có hai loại đồ ăn, ngươi nếu rảnh thì đem chúng rửa đi, thứ đó là ta tìm được ở bên ngoài, ăn cũng rất ngon, ngươi hẳn sẽ thích, giữa trưa ta sẽ về nấu cho ngươi ăn thử.” An Bố xốc con mồi lên, lôi ra một cái túi da trâu to, lúc trước ở cùng một chỗ, La Kiệt đều thích ăn chút rau dưa gì đó

La Kiệt nghĩ thầm người này sao lại quen thuộc như thế, hôm nay là lần đầu gặp mặt, sao gã có thể bảo chứng y sẽ thích ăn cái thứ kỳ quái gì đó mà gã mang về? Thấy bộ dáng tràn đầy ý cười của gã, y cũng thực nể tình mà đi qua xem một cái “Khoai lang, khoai tây?” La Kiệt kinh ngạc thành tiếng, tuy rằng không biết nấu cơm, nhưng những thường thức cơ bản y vẫn có, nhưng thứ thông thường giống như ở hiện đại vậy y tự nhiên vẫn nhận ra được

“Ngươi đều nhận ra, ta chỉ biết thứ vỏ hồng ăn rất ngọt, còn vỏ nâu thì không có vị rõ rệt, nhưng ăn thực sự rất no.” đây là do mùa đông tuyết lớn năm trước, gã học theo La Kiệt ở trên đất đào đào cái gì đó để ăn, trong lúc vô tình thì tìm thấy ở dưới gốc cây khô, ban đầu gã cũng bắt mấy con mồi nhỏ như thỏ hoang linh tinh gì đó đến ăn thử, thấy không có chuyện gì mới yên tâm đi tìm thêm, lần này quay về bộ tộc trên đường đi ngang qua chỗ kia, thấy lại có nhiều hơn, liền đào một ít về, xem bộ tộc có thể sử dụng hay không, cũng coi như một loại thức ăn nữa

An Bố không chút giấu diếm mà nói ra ý kiến của mình, La Kiệt trầm tư một chút, nói “Ý kiến này đúng là tốt lắm.” y không muốn làm cũng không tỏ vẻ muốn ngăn cản những người khác làm việc, thú nhân này có quan niệm bảo vệ bộ tộc rất cường đại, ở trong lòng họ việc bảo vệ giống cái cùng bộ tộc đều là trách nhiệm của họ

“Vậy thì tốt quá, ít nhất mấy người kia…., ta đều là đào bùn mang về, ở sân nhà chúng ta đào một khối đất, trồng thử xem xem”

“Cái này không phải trồng như thế, ta nghe nói đem cái này cắt ra, tìm những chỗ có mầm trồng xuống, mỗi một miếng nhỏ cũng có thể dùng.” La Kiệt lấy dao nhỏ tùy thân mang theo cắt khoai lang thành từng lát, thấy Hi Nhã trợn trừng con ngươi, vẻ mặt tò mò, liền nhét một khối vào trong miệng nhóc

Hi Nhã mới hơn một tuổi, vừa mới mọc ba bốn cái răng sữa, còn chưa thể nhai nuốt, chỉ có thể ngậm thứ gì đó trong miệng hút hút nước miếng



“An Bố, ngươi có phải định đến chỗ tộc trưởng hay không? Ta cũng có chuyện muốn qua đó, đi cùng đi?” Người tới là Cẩm Quỳ, cửa sân vốn đang rộng mở, lên Cẩm Quỳ trực tiếp đi vào, lên tiếng chòa hỏi cùng La Kiệt, La Kiệt cùng người trong bộ tộc không thân thiết, gặp mặt cũng chỉ gật đầu một cái mà thôi, nhưng những gì mầ y đã làm, thì tất cả mọi người đều nhớ trong lòng, ban đầu bởi vì La Kiệt, khiến các thú nhân trong bộ tộc nháo nhào không thôi, cũng có mấy giống cái xinh đẹp nổi lên tâm tư ghen tị, nhưng sau khi nghe nói cơm La Kiệt nấu cực kỳ khó khăn, trong lòng liền tìm thấy cân bằng, cũng chặt đứt tâm tư này

An Bố cõng con mồi cùng Cẩm Quỳ một đường ra khỏi cửa, ngày càng lúc càng sáng, cây cối bên đường thực sự tươi tốt, dưới tàng cây râm mát, tính tình Cẩm Quỳ vẫn không thay đổi, đi tới đi lui, làm những chồi non nhỏ nhắn bên đường bị dẫm bẹp

An Lạc cõng con mồi theo Cẩm Quỳ ra ngoài, thái dương đã lên cao, cây cối bên đường thực sự tươi tốt, dưới tàng cây râm mát, tính tình Cẩm Quỳ có chút biến hóa, tạp tạp bước đi, nặng nề giẫm lên những vũng nước nhỏ ven đường, khiến đáy nước nổi lên vô số bong bóng bằng đầu ngón tay

“Giống cái xinh đẹp đối xử với người khác thực lạnh nhạt, vừa rồi thấy ngươi cùng La Kiệt vừa nói vừa cười, ở chung cũng không tệ.” Cẩm Quỳ nói

“La Kiệt chỉ không thích ở chung với người khác, kỳ thực y tốt lắm.” An Bố cười cười biện bạch cho La Kiệt

“Ngươi vừa mới gặp y, mà lại nói như thực sự hiểu rõ y lắm vậy, bất quá chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, An Sâm cùng An Lạc thích là tốt rồi. Ngươi không biết bọn An Sâm cưng chiều y đến mức nào đâu, lớn nhỏ trong nhà gì cũng không cho y đụng vào chút nào.” Cẩm Quỳ tự nói bản thân đối với Chu Hi đã coi như là không tệ rồi, nhưng cưng chiều đến mức giống như An Sâm cùng An Lạc thì còn chưa có thấy qua, đúng là thêm nhiều kiến thức mà

“ An Sâm ca ca cùng An Lạc thực sự thích La Kiệt sao?” Nếu nói như vậy, nếu gã nói muốn cùng họ chiếu cố La Kiệt, họ có thể đồng ý không?

“Đâu chỉ là thích, năm trước có một lần, ta qua nhà các ngươi mượn búa đá để dùng, La Kiệt lúc đó đang mang thai, ta cũng quên mất là tháng thứ mấy, dù sao bụng cũng rất lớn, An Sâm ôm y vào trong ngực, còn An Lạc thì thổi nguội từng thìa đồ ăn rồi đút cho y. Còn cố ý đến nhà a sao Mộc Thô học nấu ăn thật ngon nữa.”

“Thì ra họ thích La Kiệt đến như vậy.” An Bố thấp giọng nói

Cẩm Quỳ tự mình nói xong, cũng không nghe rõ lời của An Bố, tiếp tục “ta còn nghe người ta nói, La Kiệt buổi tối không ngủ được, An Sâm cùng An Lạc còn ôm y đi dạo trên thảo nguyên suốt cả đêm, đây đều là chuyện có người thấy, dưỡng đứa nhỏ cũng không cẩn thận đến thế.”

An Bố trong lòng thở dài, biết con đường về sau sẽ không dễ đi “Đúng rồi, ngươi đến chỗ tộc trưởng làm gì, hôm nay ngươi không phải còn phải đi ra ngoài tuần tra sao?”

Cẩm Quỳ nhất thời biến thành người câm, ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu nào

An Bố cười nói “Ngươi lo lắng tộc trưởng sẽ gây khó dễ cho ta sao?” Không nói một tiếng đã rời khỏi bộ tộc hơn hai năm, không xuất ra một chút lực nào cho bộ tộc, chỗ tốc trưởng nói chuyện hẳn rất khó khăn, nhưng thời điểm quyết định quay về An Bố cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý

Cẩm Quỳ thấy bản thân An Bố đã đoán ra, liền hắc hắc hai tiếng, coi như thừa nhận, bất quá thật đúng là mệt cho Chu Hi nhớ ra mà đi nhắc nhở gã, hai người bọn họ cũn đã nói rõ, chuyện trước kia không nhắc nữa, An Bố trở về, vẫn có thể tìm giống cái khác, quá khứ thì cứ là quá khứ đi

Lúc An Bố cùng Cẩm Quỳ đến, tộc trưởng đang ngồi trên giường đối diện với thái dương, lật xem một cuốn sách da dê được bộ tộc truyền xuống qua nhiều thế hệ, thứ này chỉ truyền cho tộc trưởng, mặt khác còn có một tảng đá màu đen thoạt nhìn không nặng lắm, những ký hiệu trên da dê không ai có thể xem hiểu, trong bộ tộc hiện tại cũng chỉ cói nó là một tín vật khi tộc trưởng truyền thừa

Tộc trưởng thấy hai người họ tới, liền đem sách da dê thu lại, đối với An Bố cũng không hề nhiệt tình, nhưng cũng không khó xử, cái gì cũng nhận, sự tình giải quyết xong, An Bố cùng Cẩm Quỳ uống chút nước thì đứng dậy ra về

“An Bố, ngươi nói xem tộc trưởng có giấu luôn cuốn sách da dê kia không? Ông ta đã lớn tuổi, thể lực không thể so với trước, một lòng một dạ nghĩ muốn cho con trai Thuận Dẫn của lão lên làm tộc trưởng, bất quá hai năm nay An Sâm cùng An Lạc thay đổi rất xuất sắc, trong bộ tộc có rất nhiều thú nhận thực sự phục họ, ta thấy dù Thuận Dẫn có thành tộc trưởng, thì cuốn sách da dê của tộc trưởng kia cũng không giữ được lâu đâu.”

Không đợi An Bố trả lời, liền thấy phía Tây bộ tộc bốc khói cuồn cuộn, bị gió đông nam thổi qua, tất cả mọi người trên đường đều bị sặc khói, có mấy giống cái ra khe suối giặt quần áo chạy trở về, ôm chậu gỗ lớn, vừa đi, vừa ho khù khụ, An Bố vừa định vươn cánh bay qua xem, vừa hỏi “Bên kia xảy ra chuyện gì?”



Cẩm Quỳ che miệng ho khan hai tiếng, mới nói “Đừng đi, An Bố, không phải chuyện lớn đâu, đó là khai hoang để trồng lương thực, thường thường đều là như vậy, cánh rừng phía tây sắp bị đốt trụi rồi, cứ như vậy lúc trồng ra chút lương thực cũng không chắc có sống qua mùa đông không, cũng không biết có phải vì không còn cánh rừng hay không mà khi hết mùa khô, lúc mùa mưa còn chưa tới, thì gió lại rất lớn, khắp bộ tộc đều là đất cát.”

“Ta đi tìm La Kiệt, y có lẽ sẽ có cách.” La Kiệt rất thông minh, biết rất nhiều chuyện, nhất định có thể giúp đỡ cho bộ tộc

“ Y thì có cách gì tốt?” Cẩm Quỳ không tin mà nói thầm một tiếng, nhưng thời gian gã ra ngoài đã quá dài, còn phải quay về tuần tra, liền nói “Ta phải quay về, có việc thì tới trúc lâu tìm ta.”

Mùa mưa trên thảo nguyên, thời tiết thay đổi thất thường, mới vừa rồi còn nắng, trong nháy mắt, mây đen đã đầy trời, sau mấy đạo sấm chớp, những hạt mưa lạnh lẽo to như hạt đậu rơi xuống, An Bố một đường chạy về, phát hiện La Kiệt cùng Hi Nhã đều không ở nhà, con mồi chưa xử lý vẫn chất đống ở góc tường không xê dịch, hỏi Tô Thụy ở cạnh mới biết có một thợ thủ công làm gốm đến, La Kiệt có lẽ đã theo đến chỗ lò đốt gốm, An Bố hỏi rõ phương hướng, về nhà lấy một tấm áo tơi mang theo

Lò đốt gốm mấy ngày nay luôn đốt ra đồ gốm bị vỡ tan, La Kiệt tạm thời cũng chưa tìm ra nguyên nhân, vốn nghĩ rất nhanh có thể về, một chút chậm trễ, mưa đã tới, cự tuyệt thợ thủ công đưa tiễn, La Kiệt đem Hi Nhã ôm vào ngực, khom người chạy vào trong mưa, toàn thân cao thấp trong nháy mắt đã bị ướt mưa lạnh thấu xương

“La Kiệt.” Mưa to khiến La Kiệt nghe thấy không rõ, nhưng ngay sau đó một trước áo tơi rơi xuống người y, nói cho y biết có người tới đón y

La Kiệt quệt mớ tóc ẩm ướt trên trán, mưa không ngừng nhỏ xuống, làm y thấy không rõ là ai đến, đầu Hi Nhã bị ấn trong quần áo của La Kiệt, lúc này hé ra một con mắt, hô “An Bố thúc thúc.”

“Chúng ta về nhà.” An Bố đem một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực

“Ngươi làm gì, An Bố.” La Kiệt giãy dụa muốn xuống dưới, y cùng người kêu An Bố này một chút cũng ko có quen thuộc, người này xảy ra chuyện gì vậy

“Về nhà rồi nói.” An Bố kéo kéo áo tơi, đem La Kiệt ấn vào trong ngực

Dọc đường đi cả hai không nói gì, nhưng tiến lại gần, hương vị này rất quen thuộc, y đã từng gặp qua người này sao? Hẳn không có khả năng, ở thế giới này, người cùng y có tiếp xúc thân thể gần như chỉ có An Sâm cùng An Lạc, không, còn có một nữa, bLa Kiệt, con hắc báo kia, La Kiệt run rẩy

“Có phải rất lạnh không, La Kiệt.” An Bố siết cánh tay, cúi đầu nhìn người trong ngực

Mái tóc ẩm ướt của An Bố rơi xuống mặt La Kiệt, đúng là màu đen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.