Ánh mặt trời ấm áp buổi sáng, trong một khoảng sân, Tô Sách ngồi trên mộtchiếc ghế dài, cầm kim khâu may vá một tấm vải dệt mềm mại.
Nếulà mấy năm trước, Tô Sách vô luận thế nào cũng không nghỉ tới có mộtngày mình sẽ tự tay may quần áo cho những đứa con của mình… hơn nữa lạicòn là thân phận ‘mẫu thân’.
Cậu may may, ánh mắt ôn nhu dừng trên người đám nhỏ.
Một đứa nhỏ đáng yêu đứng trong một cái nôi gỗ chỉ đủ để một mình bé đứng,hai tay nắm lấy mép nôi, có chút không chắc chắn im lặng đứng trong đó.
Mà xung quanh khúc nôi, ba tiểu sư tử hơn lớn hơn bé một chút đang dùngđầu nhẹ nhàng huých nôi gỗ, thẳng đến khi bé con quơ tay đập một cái thì nhanh chóng nhảy dựng lên, liếm mặt bé con sau đó xoay người bỏ chạy.
Từ lúc học trưởng sinh trứng đến giờ cũng đã nửa năm.
Ai cũng không ngờ chui ra từ quả trứng kia không phải một con rắn nhỏ——không phải giống đực, ngược lại lại là một tiểu giống cái đáng yêu.
Đám nhóc nhà Tô Sách rất hiếu kì đối với tiểu giống cái, luôn thích xoayquanh bé, sau khi cân nhắc tới bọn nhỏ, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm, hai vị‘gia trưởng’ quyết định nối liền hai nhà… cũng chính là chặt bỏ toàn bộcây cối giữa hai nhà, xây dựng thành một ít phòng ốc độc lập nhưng vẫnnối liền nhau, trở thành một khoảng sân độc lập. Lúc đó, Dương Hàn cùngTô Sách cũng đưa ra rất nhiều đề nghị, chính là tham khảo theo phươngthức xây dựng kiểu tứ hợp viện, chỉnh sửa lại một vòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339532/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.