Ánh mắt A Nhĩ Sâm sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Hàn. 
Mà Dương Hàn đối mặt với A Nhĩ Sâm, thái độ cũng rất tự nhiên. 
Tựa như trước kia vậy, cậu bưng hai chén gỗ đưa cho A Nhĩ Sâm, cười nói: “A Nhĩ Sâm, giúp một tay nào.” 
A Nhĩ Sâm sửng sốt một chút. 
…nhanh như vậy liền khôi phục bình thường? 
Bất quá khôi phục bình thường thì tốt rồi, hắn đỡ phải lo lắng Dương Hànxảy ra vấn đề gì. Vì thế A Nhĩ Sâm nhận chén gỗ, xoay người đi ra ngoài. 
…hai người này, thật đúng là ‘sấm thì nhiều, mưa thì ít’ a. 
Tô Sách thấy học trưởng như vậy, thật sự không biết trong hồ lô đang chứa thuốc gì. 
Nghĩ lại một chút, học trưởng hẳn trong lòng đã có chủ ý, chuyện sau đó… cậu không quan tâm được. 
Thản Đồ so với A Nhĩ Sâm chỉ chậm hơn một cái chớp mắt, y thấy Tô Sách đứngngẩn người, còn lắc lắc đầu, lại nhìn qua Dương Hàn đang bưng thức ănbên cạnh, thần sắc có vẻ thoải mái, còn giống như có chút ý cười, cóchút kì quái a. Đương nhiên càng nhiều hơn chính là lo lắng cho Tô Sách, liền vội vàng chạy tới hỏi: “A Sách, ngươi nghĩ gì đó?” 
Tô Sáchngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong ánh mắt Thản Đồ, nhớ tới cuộc sống ấmáp bình thản cùng ba đứa nhỏ của bọn họ, trong lòng cảm thấy thực hạnhphúc, liền cười nói: “Không có gì, mới nói chuyện với học trưởng chútthôi.” 
Căn cứ theo lối suy luận ‘Ca ca A Sách mất hứng A Sách sẽmất hứng’, Thản Đồ do dự một chút, lại hỏi: “A Hàn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339524/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.