Đương nhiên, Thụy Ân Tư được Tạp Mạch Nhĩ cho vào phòng, bất quá là Tô Sáchra mở cửa—— ngoài ý muốn, bên cạnh Thụy Ân Tư không có bất kì ai khác.
Tuy Tô Sách rất muốn rời đi để hai người có thể một mình ở chung, nhưngdưới ánh mắt khẩn cầu của Tạp Mạch Nhĩ, Tô Sách vẫn ở lại.
…Cứ xem là báo đáp ơn chữa bệnh cho cậu lần trước đi?
Tô Sách nghĩ vậy, chính mình liền ngồi ở vị trí khi nãy, trầm mặc biến mình thành bóng ma trong góc tường.
Sau đó, cũng không lên tiếng.
Tạp Mạch Nhĩ cùng Thụy Ân Tư cứ im lặng nhìn nhau, không khí có chút hương vị mờ ám.
Ánh mắt Thụy Ân Tư thực chuyên chú, Tạp Mạch Nhĩ mới cùng hắn nhìn nhau một chút liền dời tầm mắt đi.
“Mời ngồi.” Tạp Mạch Nhĩ nói: “…muốn dược gì sao, hay thân thể không thoải mái?”
…ai cũng biết người này tới không phải mục đích này đi…
Thụy Ân Tư rùng mình một chút, rất nhanh liền lộ ra nụ cười tự nhiên: “TạpMạch Nhĩ, cơ thể ta rất tốt. Ta tới tìm ngươi, cũng không phải phươngdiện bệnh tật gì cả.”
Tạp Mạch Nhĩ giật giật ngón tay, có chútmất tự nhiên ngồi trên chiếc ghế dài—— này vốn dành cho người nhà bệnhnhân ngồi—— sau đó nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Thụy Ân Tư nhìndáng vẻ có vẻ khá khẩn trương của Tạp Mạch Nhĩ, cũng âm thầm trách cứbản thân quá nóng vội. Bất quá dù sao hắn cũng là người của bộ lạc MãNhã, ở trong này vượt qua hỏa vũ lễ cũng chỉ có vài ngày mà thôi, nếukhoảng thời gian này không làm Tạp Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339496/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.