Tô Sách chưa từng lo lắng như vậy.
Sao cậu lại quên mất… sao cậu lại quên hỏi Thản Đồ, thú nhân bọn họ rốtcuộc sống lâu bao nhiêu? Cho dù hiện tại biết thì cũng không còn kịp.
Thú nhân bình thường sống khoảng tám trăm năm… Nếu đủ khỏe mạnh, có lẽ càng nhiều hơn.
Nếu sớm biết như vậy, cậu nhất định sẽ không đáp ứng ở cùng một chỗ với Thản Đồ.
Người mình quý trọng rời đi, người bị lưu lại sẽ thống khổ cỡ nào, không phải cậu đã sớm biết sao… Tô Sách im lặng che kín mặt mình.
Ngườikhác còn đang kích động vì tình yêu của Thụy Ân Tư cùng Tạp Mạch Nhĩ, âm thanh thực náo động nhưng cậu không hề nghe thấy gì cả.
Nghĩ tới vài chục năm nữa thôi, cậu sẽ không thể không rời khỏi Thản Đồ, lưu lại y cô độc một mình.. Cậu thậm chí còn không có biện pháp lưu lại một đứa nhỏ cho y.
Thản Đồ là một người thần kinh thô, nếu mình chết sớm như vậy người này hẳn sẽ rất khó vượt qua.
Tô Sách lần đầu tiên phát giác hóa ra cậu luyến tiếc cuộc sống chung của bọn họ như vậy.
Đơn giản, phong phú nhưng cũng ấm áp ôn hòa…
Hết thảy đều là thứ cậu chưa từng có được khi còn ở địa cầu, chính là cuộcsống này lại làm cho một người khác chịu đau khổ trong rất nhiều năm…
Thật sự quá khó khăn.
Thản Đồ thấy đám người vây xem cũng dần dần tản đi, y cũng về tới đống lửatrại của bọn họ, thả Tô Sách đang ngồi trên đầu vai mình xuống.
Lúc này vẻ mặt Tô Sách cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339493/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.