Một chậu bánh chiên không bao lâu đã bị ăn sạch, Ái Quả Nhi liếm liếm ngóntay, nghiêng đầu nhìn giống cái tuấn tú: “A Sách ca ca, ăn xong rồi…”
Tô Sách ngừng một chút, đưa tay sờ đầu nhóc con: “…Ân.”
Ái Quả Nhi chớp mắt mấy cái: “Cái kia… ta có thể học làm cối xay không?”
Tô Sách gật gật đầu: “Bảo Thản Đồ làm cho ngươi một cái đi.” Đối với Thản Đồ mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ái Quả Nhi liền nhảy dựng lên, ôm lấy thắt lưng Tô Sách cọ cọ: “Ta biết A Sách ca ca tốt nhất mà!”
Ái Mật Nhi cong cong khóe môi, gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.
Bên kia Mạc Lạp cũng cười nói: “Ta đi xem Thản Đồ làm thế nào, chờ lúc về nhà nhờ người hỗ trợ làm một cái.”
Phải biết, ý thức lãnh địa của thú nhân rất mạnh, cho dù là giống cái cũngvậy. Nếu Thản Đồ còn chưa kết hôn thì Mạc Lạp nhờ Thản Đồ hỗ trợ làchuyện bình thường, nhưng nếu Thản Đồ đã kết hôn lại làm đồ cho mộtgiống cái khác, này động này không khác gì khiêu khích. Mạc Lạp bất đồng với Ái Quả Nhi cùng Ái Mật Nhi, hai đứa chỉ là ấu tể—— trong bộ lạc,mỗi người đều có trách nhiệm bảo hộ ấu tể.
Nghe thấy lời Tô Sách, Thản Đồ tạm thời ngừng việc đang làm, lại đi ôm hai khối đá tới. Bởi vì đã từng làm một lần, vì thế lần này suôn sẻ hơn rất nhiều, không tớinửa giờ đã làm xong một cái cối xay, Ái Quả Nhi cùng Ái Mật Nhi cầm tayquay xoay vòng vòng, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339488/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.