Tô Sách nói lại với Thản Đồ một lần, nhóm giống đực đều là những người thợ thủ công xuất sắc, phương diện này Thản Đồ cũng có thiên phú. Với khílực của y thực dễ dàng khiêng mấy tảng đá lớn tới, bắt đầu dựa theo sựmô tả của Tô Sách mà bào dũa.
Nhìn mảnh vụn trên tảng đá không ngừng rơi xuống, dần dần biến thành hình thớt, Tô Sách có chút sợ hãi than thầm.
Ở phương diện này, các thú nhân quả nhiên có thiên phú trời cho, tất cảcông cụ đều có thể dễ dàng chế tạo như vậy, quả nhiên đại đa số sức mạnh đều dùng để chống đỡ kẻ thù bên ngoài sao…
Rất nhanh, Thản Đồ ôm hai khối thớt(cối dưới và cối trên) chạy tới tranh công.
Tô Sách cười cười, kéo cổ Thản Đồ xuống chạm nhẹ lên mặt y một chút.
Ánh mắt Thản Đồ sáng rực lên: “A Sách A Sách, như vậy thì được rồi sao? Có muốn xem thử một chút không?”
Theo ý của Tô Sách, Thản Đồ dựng thẳng tấm thớt lên cho cậu nhìn.
Tô Sách cẩn thận quan sát một lát, lại nghĩ một chút, nói: “Ở trong này…”Cậu chỉ khoảng cách mép lề chừng năm sáu thước: “Khoét một cái lỗ.” Lạidùng tay ước lượng lớn nhỏ một chút.
Thản Đồ thực sảng khoái khoét lỗ, y dùng một thanh sắt kì quái mài mài, tạo thành một cái lỗ hình tròn.
Tô Sách lại dùng ngón tay chỉ phần trơn nhắn giữa hai tấm thớt, yêu cầukhắc một ít lằn rãnh, Thản Đồ cũng làm theo, sau đó đặt hai tấm thớtchồng lên nhau—— thoạt nhìn cũng rất giống.
Chính là, cứ thấy có chỗ nào đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339486/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.