Ngày hôm sau, Tô Sách vì cảm thấy ngứa ngứa mà tỉnh lại. Có cái gì đó liếmtới liếm lui trên cổ cậu, hơn nữa cảm giác quyến luyến trên động mạchlàm cậu có ảo giác bị mút mạnh.
Lúc mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng màu vàng sáng chói, có chút quen mắt nhưng càng nhiều hơn chính là xa lạ…
Tô Sách nhớ ra, cậu đã kết hôn với Thản Đồ.
Chẳng lẽ Thản Đồ biến thành hình thú sao… Không đúng, nếu hình thú mà nằm úp sấp như vậy nhất định sẽ đè chết cậu.
Nhưng nhịp tim cậu vẫn có chút hỗn loạn vì đối phương đang làm loạn trênngười mình, vừa nhấc đầu thì Tô Sách thấy rất rõ, này không phải chínhlà Thản Đồ sao!
Thản Đồ đang liếm loạn trên người cậu, vốn chỉ là chúy bản năng của thú nhân lưu lại, nhưng hiện tại bị bầu bạn vừa vặnbắt gặp làm y có chút ngượng ngùng.
“A Sách, ngươi tỉnh a…” Thản Đồ gãi gãi đầu, sợi tóc vàng theo động tác của y mà rũ xuống, thoạt nhìn thực chói mắt.
Cánh tay Tô Sách giật giật, chống giường ngồi dậy, thắt lưng vẫn còn bủn rủn không thể động đậy, Thản Đồ thấy vậy, vội vàng sáp qua giúp đỡ, ôm TôSách vào lồng ngực mình hảo hảo che chở.
Thản Đồ sờ đông sờ tây: “A Sách, ngươi có đau không, có khó chịu không?”
Tô Sách cảm thấy bản thân giống như bị xe tải nghiền qua người, chính làmặt sau, nơi phải tiếp nhận cũng không đau đớn, cũng không có cảm giáctê dại, đưa tay sờ soạng một chút, ngay cả máu cũng không có… Nói cáchkhác, hôm qua kì thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339482/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.