Thản Đồ lại ngẩn người.
Tô Sách không có biện pháp, hơi tăng lớn âm lượng một chút: “Thản Đồ!”
“A?” Thản Đồ ngây ngốc.
Tô Sách thở dài: “….Chén.”
Thản Đồ lập tức nhảy dựng lên: “A!” Y lập tức lủi vào trong nhà, sau đó ômchén đi ra, may mắn, giống như Tô Sách phỏng đoán, bộ lạc này thoạt nhìn rất nguyên thủy nhưng không đơn sơ tới mức chỉ dùng tay bốc thức ăn.
Bát làm từ gỗ, bề ngoài thoạt nhìn dùng công cụ gì đó bào thành, bên ngoàikhông còn lớp gỗ sần sùi, cũng không phải rất tròn mà có chút vuông, đũa thì ước chừng dài khoảng một cánh tay—— đương nhiên, là cánh tay ThảnĐồ. To cỡ ngón trỏ, đối với Tô Sách mà nói thì có chút thô cộng dài.
Thản Đồ cầm hai chén gỗ đứng trước mặt Tô Sách, có chút do dự: “A Sách, ngươi…”
Tô Sách đưa tay qua đón, sau đó mới phát hiện đối phương do dự cái gì.
…Rất nặng.
Bởi vì thiếu cảnh giác nên hai chén gỗ kia suýt làm Tô Sách ngã úp xuống,cũng may Thản Đồ vội vàng đỡ bên dưới Tô Sách mới có thể đứng vững, bấtquá vẫn còn cảm giác nặng trịch.
Tô Sách hai tay ôm bát thật cẩnthận, cảm giác rất dày nặng, ước chừng lớn cỡ chậu rửa mặt, nhưng sứcnặng hẳn tới năm mươi kí. Hẳn là do tỉ trọng của loại gỗ này đi.
Thản Đồ xem ra, thể lực của Tô Sách so với những giống cái bình thường càngkém hơn, loại chén gỗ chuyên dụng cho giống đực này quả nhiên vẫn khôngđược… Những giống cái khác cũng là sau khi tạo thành gia đình với giốngđực mới chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339468/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.