Sau khi lên bờ, Tô Mặc bước đến chỗ tảng đá mà Ha Tiểu Bảo [40] đang nằm. Nở được hơn hai mươi ngày, nhóc thằn lằn ta từ kích thước cỡ một bàn tay đã lớn bằng ba bàn tay, vảy cũng không còn trong suốt nữa, mà ngày càng lấp lánh hơn. Hiện tại nó đang lười biếng phơi nắng, hai mắt khép hờ đầy vẻ hưởng thụ, nom tựa như một viên ngọc sáng rỡ.
[40] Hassan phiên âm ra trong tiếng Trung là /hā sāng/ [哈桑], Tô Mặc lấy âm đầu làm họ cho cục cưng Tiểu Bảo.
Tô Mặc thấy nó ngoan ngoãn ở yên thì không động tới nó, mà cầm lấy dây thừng dưới đất đưa qua cho Hassan.
Lúc Hassan nói ‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi’ là đã bất chấp tất cả, nhưng đến khi làm thật thì không khỏi thấy khẩn trương. Nhìn thấy dây thừng trong tay Tô Mặc lại vô thức lùi một bước ra sau, sau đó mới cố bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích.
Tô Mặc thấy vậy, dứt khoát dừng chân, ngoắc tay với Hassan. Hassan đấu tranh một lúc mới ép mình đi về phía Tô Mặc, tự mình chui vào lồng giam dây thừng.
Kiểu trói lần này của Hassan có hơi khác với trước. Trước ngực không có hai đường dây ngang kẹp đầu vú, giữa hai chân cũng không còn nút thắt thô to khảm vào hậu huyệt. Nhưng Hassan không hề vì thế mà thấy thoải mái, vì hắn hiểu rõ chẳng qua do Tô Mặc muốn tự tay chà đạp hai chỗ đó mà thôi.
Quả thật là vậy, kiểu trói được thay đổi thành từ giữa hai chân chia ra hai bên, thít chặt hai bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359495/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.