Vì đã đồng ý cho Tô Mặc trói lại nên Hassan cố ý chạy đến khu rừng tương đối hẻo lánh; tuy cũng trong khu vực an toàn nhưng con mồi khá thưa thớt nên rất ít người đến.
Nhưng có con mồi hay không cũng chẳng quan trọng với Tô Mặc. Cậu chỉ cần nhìn thấy đại thụ rậm rạp che cả bầu trời là đã thấy vui rồi, huống hồ trong rừng còn có một con suối trong veo, hiền hòa được ánh mặt trời sưởi ấm, khiến người ta nhìn vào là muốn xuống nghịch nước.
“Hassan, Hassan, suối này xuống bơi được không?”, Tô Mặc cực kỳ cẩn thận, không nhảy thẳng xuống mà hỏi Hassan trước. Nhỡ dưới nước có gì nguy hiểm thì sao?
Hassan dùng trạng thái chiến đấu lội dưới nước một vòng, lại kiểm tra khu rừng một lượt, mới trở lại hình người, nói: “Được. Khu vực này không có gì nguy hiểm, nước cũng không lạnh, em cứ an tâm bơi!”.
Tô Mặc lấy Tiểu Bảo trong túi áo ra, cho nó phơi nắng trên tảng đá cạnh suối, sau đó reo hò cởi quần áo, nhảy xuống nước. Dòng nước se lạnh làm cậu sung sướng hét lên, rồi lại vui vẻ cười nắc nẻ.
Hassan thấy Tô Mặc nở nụ cười rạng rỡ, lòng mềm nhũn đến nhói đau. Đây mới là vẻ tinh nghịch, tràn ngập sức sống mà một tiểu giống cái vị thành niên nên có, nhưng quá khứ đau thương đã khiến Tô Mặc trưởng thành quá sớm, rất ít khi được nhìn thấy cậu hoạt bát thế này.
Khả năng bơi lội của Tô Mặc khá ổn, thả mình trong nước một lúc, thấy Hassan vẫn còn đứng trên bờ liền giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359493/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.