Tối qua, Hassan ngủ… khá là ngon!
Cuối cùng cũng tháo gỡ được khúc mắc cùng cảm giác tội lỗi vì hại Tô Mặc mất đi túi thai bấy lâu nay, không phải lo Tô Mặc sẽ vì thế mà hận hắn, rời bỏ hắn nữa, Hassan cảm giác như trút được gánh nặng. Dưới sự nhẹ nhõm, thoải mái cực độ, cảm giác khó chịu do lỗ hậu bị căng đầy cũng hoàn toàn trở nên không đáng kể.
Tô Mặc ngủ cũng rất ngon giấc, nếu mới sáng sớm Hassan không “chọt” cậu.
Lười biếng vươn vai ngáp một cái, Tô Mặc miễn cưỡng rời khỏi người Hassan: “Mới sáng sớm có tinh thần quá nhỉ! Vậy lấy trứng thằn lằn ngọc ra xem trước đi! Nhớ đó, không được bắn!”.
“Được”.
Hassan tự giác điều chỉnh thành tư thế giống tối qua, bám lấy mép giường bắt đầu dùng sức. Đã có kinh nghiệm nên động tác đẩy ra cũng thuần thục hơn nhiều. Không bao lâu, quả trứng thằn lằn ngọc chậm rãi lòi ra, rồi từ từ chen ra khỏi cửa động, rơi xuống giường. Nhưng mà…
“Ưm a a a…”, Hassan bất lực rống lên, cảm giác bị đè nghiến mãnh liệt cùng bài tiết kỳ dị vẫn khiến hắn không kìm được mà bắn ra luồng dịch nóng hổi.
“E hèm!”, Tô Mặc ôm cánh tay, mặt vô cảm nhìn Hassan.
“Xin lỗi…”, Hassan xấu hổ sắp khóc tới nơi. Tại sao lần nào Tô Mặc không cho hắn bắn thì hắn cũng không nhịn được! Cơ thể này của hắn rốt cuộc phóng đãng đến mức nào chứ, bảo sao Tô Mặc cứ luôn tìm cách trừng phạt hắn!
Lần này… Tô Mặc sẽ phạt hắn kiểu nào đây? Nhớ đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359486/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.