Hassan dễ dàng thỏa hiệp như vậy khiến Tô Mặc có hơi bất ngờ, lại thấy hắn nhắm mắt khẽ run rẩy thì không khỏi mềm lòng. Thôi, trước đó Hassan đã đáng thương lắm rồi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài chơi, đừng nên bắt nạt người ta dữ quá!
Tô Mặc cúi xuống hôn Hassan: “Thôi được, nể tình anh ngoan như vậy, tha cho anh một lần, về rồi phạt”.
Hassan mở mắt nhìn Tô Mặc, khẽ nói: “Không sao đâu. Cứ ở đây luôn đi”. Nhiều trải nghiệm kiểu vầy cũng không có gì xấu, sau này… có thể có nhiều thứ để nhớ lại hơn.
Tô Mặc tức thì lại bị hắn chọc tức. Tại sao! Tại sao cứ mỗi lần cậu muốn đối xử tốt với Hassan thì Hassan đều không biết cảm kích vậy! Đây là M trong truyền thuyết đó hả!
“Được thôi”. Sắc mặt Tô Mặc nhạt đi: “Em cũng chẳng phạt gì nặng nề, lấy cái này……”. Cậu cầm lấy quả trứng thằn lằn ngọc rực rỡ như bảo thạch kia, “Nhét vào trong người anh rồi để đó mà về, là có thể kết thúc hình phạt”.
Hassan cúi đầu ‘ừm’ một tiếng. Trứng thằn lằn ngọc lớn hơn trứng gà một chút, lại nhỏ hơn nắm tay Tô Mặc vài vòng, là kích cỡ hắn không dễ chứa được nhưng sẽ không làm hắn bị thương. Hắn đồng ý với cách nói của Tô Mặc, đây quả thật không phải hình phạt nặng.
Hassan ngoan ngoãn mở chân, chờ Tô Mặc xử trí. Nhưng hắn không ngờ, Tô Mặc lại trao quả trứng thằn lằn kia vào tay hắn: “Anh tự làm đi”.
Hassan kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tôi?”.
“Khó hiểu lắm sao?”. Tô Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359480/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.