Cơ thể cứng nhắc của Hassan dần thả lỏng, run rẩy, sau đó kiệt sức ngã ra. Tô Mặc vội đỡ hắn nằm xuống, sau đó đưa tay cởi bỏ những thứ đang tra tấn hắn cả trước lẫn sau.
Tô Mặc chậm rãi rút cọng cỏ trong cậu em của hắn ra. Lúc cậu làm, Hassan khẽ run rẩy, khàn giọng rên rỉ. Hassan thấy rất kì lạ, rõ ràng khi hắn tự làm thì chẳng khác gì bị tra tấn, nhưng cũng một hành động như vậy, mà đổi thành Tô Mặc ra tay, tức thì biến thành sự kích thích tê dại, ngưa ngứa như bị cào khẽ vào lòng.
“Ưm… a a… Hức a a a!!!”.
Dù Tô Mặc không cấm, Hassan vẫn muốn kiềm chế không bắn tinh, nhưng hoàn toàn vô ích. Ngay khi cọng cỏ rời khỏi lỗ sáo, Hassan thẳng người bắn ra dữ dội, thậm chí bắn cả lên mặt Tô Mặc.
“Xin lỗi em!”, Hassan hoảng loạn nhìn dịch trắng trên mặt Tô Mặc.
…… Bây giờ Tô Mặc cứ nghe thấy hai từ ‘xin lỗi’ này là muốn nổi điên. “Rồi sao nữa?”.
Sao nữa? Đã quen bị ức hiếp, Hassan ngoan ngoãn giang hai chân, kéo cái đuôi bị cắm trong lỗ hậu ra một chút, “Tô Mặc, em phạt tôi đi”.
Tô Mặc thật sự muốn hộc máu lên mặt hắn. Phạt phạt con khỉ khô á, anh nghĩ cái câu ‘trừng phạt kết thúc’ ông đây vừa nói ba phút trước là giỡn chơi hả!
Bình tĩnh, Tô Mặc, bình tĩnh. Đừng đi so đo với một tên ngốc; dù làm mình tức chết hay tổn thương hắn thì cũng không đáng! Tô Mặc điều chỉnh tâm lý một lúc lâu mới bình tĩnh giương tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359477/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.