Hành động tự hại mình dị thường của Hassan cuối cùng cũng dừng lại, Tô Mặc thở phào, chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn. Cậu chậm rãi thả lỏng bàn tay để trên dương vật ra, lần này Hassan không siết chặt không buông nữa. Vì thế, Tô Mặc liền thấy được cậu bé vốn sưng tím nay đã căng to thêm vài vòng, trông mà kinh hãi.
Tô Mặc run sợ trong lòng, vội cởi dây thừng trói chặt quanh gậy thịt và hai túi cầu, lại cẩn thận rút ngón tay ra. Mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng khó tránh khỏi kích thích đến lỗ niệu đạo. Theo từng động tác của cậu, Hassan co giật rên rỉ liên hồi, thân thể căng cứng như đá.
Tô Mặc mất một lúc lâu mới rút được ngón tay ra. Khi ngón tay vừa rời khỏi, lỗ sáo phình to tức thì phun ra một lượng lớn dịch trắng. Hassan khẽ rít lên, vách thịt co rút dữ dội. Nếu không vì trước đó Tô Mặc quá hoảng sợ, nói không chừng, cậu đã bắn ra ngay khi bị cắn chặt như vậy rồi.
Nhưng lúc này Tô Mặc lại không hưởng thụ được sự sung sướng khi được hút chặt đó. Cậu vừa mừng vì may mà còn bắn được, chứng tỏ không bị thương quá nặng, vừa nhớ lại quy trình chẩn đoán và điều trị chấn thương niệu đạo, không ngừng ngó tới ngó lui chung quanh phòng phẫu thuật.
Ánh mắt dừng lại ở một khay nhỏ để cạnh giường, hai mắt Tô Mặc sáng lên. Trong khay có mấy cọng cỏ rỗng ruột, vốn để cậu và Lucca thí nghiệm xem có thể lấy chế tạo thành ống truyền dịch hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359473/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.