Tô Mặc trêu chọc Hassan đến khi cả người hắn co giật mới dừng tay, sau đó chậm rãi kéo nút thắt đang khảm vào lỗ nhỏ ra. Động thịt bị nút thắt tra tấn thô bạo một lúc lâu giờ đã hơi sưng đỏ, đang co rút khó chịu. Tô Mặc nắm đuôi hắn nhẹ nhàng phe phẩy qua chỗ đó, hỏi: “Hassan lại muốn bị đuôi đâm vào sao?”.
Cơ thể Hassan gần như nảy lên. Hình ảnh mình bị chính cái đuôi của bản thân tra tấn đến độ gục lên gục xuống nhanh chóng lướt qua tâm trí, Hassan cắn răng run rẩy nói, “Muốn”.
Lại một câu trả lời ngoài dự đoán của Tô Mặc. Cậu còn tưởng rằng qua mấy bài học lúc trước, thể nào Hassan cũng phải do dự van xin một chút, không ngờ Hassan lại nói ‘muốn’.
Muốn thật sao?
Chóp đuôi mềm mại thử cắm vào động nhỏ, cửa động sợ hãi co chặt lại, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ những đau đớn trước đó.
“Chặt thế này thì sao mà vào được”. Tô Mặc bất mãn than phiền, “Hassan thật sự muốn bị đuôi làm mình sao?”.
Đương nhiên là không. Mỗi lần đều hận không thể chết đi cho rồi! Hassan nghiến răng, hai tay run rẩy mở hai bờ mông ra, để lộ miệng huyệt căng ra đến cực hạn trước mặt Tô Mặc.
Tô Mặc lại dùng chóp đuôi chọc vào vài cái, nhưng cửa động vẫn cứng đầu đóng chặt, từ chối không cho thứ “hung khí” đáng sợ nọ tiến vào. “Vẫn không được. Anh tự mở rộng mặt sau đi!”.
Mặt mày Hassan đỏ rực, hắn nhắm mắt lại, chen hai ngón trỏ vào lỗ sau, sau đó kéo sang hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359470/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.