Chương trước
Chương sau
Nhưng những giống đực trẻ tuổi này đã quá ngây thơ. Người học việc hung tàn như vậy rồi thì Lucca vốn hành nghề y sư sao có thể là đèn cạn dầu được? Đến lúc bắt đầu thử thuốc, họ mới thật sự hiểu cái gì là sống không bằng chết, đau đến độ muốn chết mà không được.Không, không, nếu chỉ đau thôi thì không nói làm gì. Giống đực có thể chịu đau được, không thấy các y sư tập sự kia lấy dao rạch họ như vậy mà họ vẫn không hé răng sao! Vấn đề là ở chỗ mười hai loại thuốc đổ lên miệng vết thương. Có loại đau hơn cả bị dao rạch, có loại thì nóng rát như bị lửa đốt, cũng có loại vừa tê vừa ngứa; đáng sợ nhất chính là loại này, ngứa như có vô số con kiến bò trên vết thương, vừa bò vừa gặm cắn!Căn phòng vốn im ắng bỗng chốc tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của các giống đực. Có vài tên không nhịn được muốn đưa tay gãi vết thương, lại bị các cậu học việc quát một trận. Sau đó dưới sự chỉ thị của Lucca, toàn bộ giống đực đều bị lấy dây thừng trói chặt tứ chi, không người nào được lộn xộn!Phải một lúc sau thì những cảm giác quái lạ kia mới dần biến mất, lúc này các giống đực tỉnh táo lại, tự thấy vô cùng mất mặt. Sao bọn họ lại kêu la thảm thiết trước mặt giống cái như vậy chứ? Sẽ bị khinh thường mất! Phải biết rằng trong mười người học việc này có đến bảy người vẫn còn độc thân!Nhận ra điều đó, các giống đực bỗng thấy hoảng loạn. Trước hết là luống cuống rồi đau đớn, sau đó thì ngứa ngáy, hoàn toàn không thể nghĩ gì nhiều. Giờ mới nhận ra – trước mặt là mười một giống cái! Đang mở to mắt nhìn họ không chớp mắt! Mà bọn họ lại trần trụi không một mảnh vải! Hơn nữa… các giống đực khóc không ra nước mắt, hơn nữa tay đã bị trói lại, hoàn toàn không thể che chắn khi có phản ứng!“Hửm?”. Một y sư tập sự nhận ra có vài giống đực dần “cứng” lên, thấy kì quái liền chỉ cho Lucca xem: “Lucca, anh xem kìa! Có vài giống đực động tình! Đó là tác dụng phụ của thuốc sao?”.Bị chỉ thẳng mặt như vậy, mấy giống đực kia gần như muốn khóc vì xấu hổ. Này, cậu đừng nói linh tinh chứ! Ai động tình! Rõ ràng bọn này là các giống đực rất thuần khiết! Lần đầu tiên phải giữ lại cho bạn đời! Mấy cậu, mấy cậu đừng nhìn chằm chằm như thế nữa!“Phải không?”. Các cậu học việc cùng thảo luận đầy khoa học và nghiêm túc, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ lúng túng của các giống đực, “Tất cả đều dùng thuốc giống nhau, nếu do thuốc thì mọi người đều phải động tình mới đúng!”.“Vậy quan sát tiếp đi. Có lẽ thời gian phản ứng thuốc của mỗi người khác nhau?”. Các y sư tập sự vừa nói vừa để ý đến các giống đực đang cố nén phản ứng của mình, hơn nữa ánh mắt còn nhắm thẳng vào nửa người dưới.Bị những ánh mắt nóng bỏng nhìn chòng chọc như vậy, các giống đực sao có thể chịu được? Trong nháy mắt, toàn bộ giống đực đều bị “tác dụng phụ”, làm các y sư tập sự phải thốt lên. “Quả nhiên do thuốc có vấn đề! Lucca, làm sao đây!”.Lucca đứng bên cạnh nhịn cười suýt tắt thở. Bảy giống cái độc thân kia không nói làm gì, bọn họ thật sự chưa hiểu chuyện. Nhưng ba người đã có bạn đời kia sao cũng ngu ngơ thế kia? Giống đực bị nhìn như vậy, không có phản ứng mới là lạ đó!“Bây giờ chúng ta đang thử nghiệm xem thuốc có tác dụng với vết thương hay không, họ động tình thì liên quan gì đến chúng ta? Đừng có sợ lớn hãi nhỏ [23] như thế, cứ tiếp tục quan sát!”.
[23] Tương tự câu chuyện bé xé ra to.
Lucca nói đầy nghiêm túc, lý lẽ. Các cậu học việc ngoan ngoãn nghe theo, lại dời đường nhìn về phía ngực các giống đực.Đối với các giống đực, bị nhìn chằm chằm vào ngực… cũng chả dễ chịu hơn chút nào! Vì đầu vú cũng sẽ cứng lên!Quả nhiên, chẳng mấy chốc lại có một y sư tập sự kinh hoảng hô lên. Các giống đực tê cả da đầu, cho rằng lại bị vây xem đầy xấu hổ lần nữa. Chỉ thấy mặt mày cậu học việc kia trắng bệch, kinh sợ nói, “Các cậu có nhớ Tô Mặc từng nói vết thương do vật sắc bén gây ra là vết thương sạch [24], vốn không dễ nhiễm trùng, cũng rất dễ lành không?”.
[24] Vết thương sạch là vết thương không có dịch rỉ viêm, không nhiễm khuẩn. [Nguồn: Học viên Quân y (mục Phân loại vết thương)]
“Ừm, đúng rồi. Tôi nhớ”. “Tôi cũng nhớ!”. Các y sư tập sự tỏ vẻ bản thân nghe giảng rất chăm chỉ.“Nhưng hôm nay chúng ta thử nghiệm thuốc khử trùng mà!”. Mito phát hiện ra vấn đề sắp bật khóc đến nơi, “Nếu vết thương không bị nhiễm trùng thì làm sao biết được thuốc có tác dụng hay không?”.“Phải ha!”. Những người khác chợt hiểu ra: “Hơn nữa chúng ta còn dùng dao đã được khử trùng! Càng khó bị nhiễm trùng!”.“Với lại, các giống đực thường bị thương do bị cào hoặc bị cắn, rất ít khi bị dao cắt! Dù chúng ta thử nghiệm thành công với vết thương do dao thì… cũng vô dụng thôi!”.Các cậu học việc đồng loạt rơi vào trầm tư. Làm sao đây, công sức nãy giờ của bọn họ đều thành công cốc rồi. Quan trọng hơn là, bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Tô Mặc giao cho! Bảo bọn họ làm sao đối mặt với Tô Mặc đây!“Tôi nhờ người hỗ trợ bắt thú hoang đến đây!”. Mito đứng bật dậy, “Dù sao cũng còn thời gian, chúng ta thử lại lần nữa!”.Không sai! Những người còn lại cũng lấy lại tinh thần. Vẫn còn sớm mà! Bắt thú hoang, tạo ra vết thương, thoa thuốc… Nhất định kịp!“Không cần đâu”. Lucca ngăn Mito lại, “Để bọn họ biến ra móng vuốt và răng nanh, tự cào, tự cắn mình là được!”.Ừ nhỉ! Các y sư tập sự cảm thấy Lucca đúng là cơ trí! Các giống đực đều có móng vuốt và răng nanh mà! Hơn nữa chủng tộc nào cũng có! Cực kỳ toàn diện!Các y sư tập sự đã có cách vội cởi trói cho mấy cậu giống đực, lên tiếng thúc giục: “Các anh nghe rõ những gì bọn tôi vừa nói rồi chứ? Mau lên, mau lên. Biến móng vuốt ra! Cào lên… bụng là được! Mười hai cái! Phải đều nhau!”.Nhóm giống đực khốn khổ kẹp chặt chân, bắt đầu tự hại mình dưới sự giám sát của các y sư tập sự. Cuối cùng họ rút kinh nghiệm từ những lần trước đó. Để một giống đực ra tay trước, những người còn lại nhìn xem độ dài và độ sâu của vết thương thế nào rồi làm theo. Kết quả cho thấy rất phù hợp với tiêu chuẩn, không xảy ra thảm kịch phải làm lại như lúc nãy nữa.“Ừm, đúng rồi, làm tốt lắm!”. Các cậu học việc không tiếc lời khích lệ rồi lại thúc giục: “Còn răng nữa! Biến răng ra! Tự cắn bản thân! Cắn bên tay trái là được!”.Nhưng lần này rất khó thống nhất tiêu chuẩn. Chủng tộc khác nhau thì răng cũng rất khác! Các tộc như tộc báo, tộc sư tử, tộc chó, tộc gấu dầu gì cũng tương tự nhau, nhưng tộc rắn thì phải làm sao! Càng không cần phải nhắc tới tộc ưng – chỉ có mỏ, không có răng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.