“Em đã nói không được chạm vào chỗ này, đúng không?”, Tô Mặc nghiêm khắc nhìn Hassan.Hassan tự biết mình sai nên không dám phản bác. Cậu bé bên dưới lại khó chịu sắp nổ tung đến nơi. Nhẫn nhịn một lúc, thấy Tô Mặc không tiếp tục trách cứ, Hassan đánh liều nắm lấy bàn chân ngọc ngà đã đá hắn lúc nãy của Tô Mặc, đặt lên nửa người dưới của mình, rồi vui sướng tột cùng bật tiếng rên rỉ.Biết lợi dụng thời cơ thật…… Tô Mặc vừa tức vừa buồn cười, “Hassan thích chân em?”. Cậu vừa nói vừa gập ngón chân lại, bấu nhẹ một cái lên đầu đỉnh ướt át.Hassan khẽ ‘ưm’ một tiếng, cơ thể gần như nhảy dựng lên. Hắn gấp gáp đẩy đầu đỉnh vào dưới các ngón chân, nhưng chúng lại giảo hoạt không chịu nhúc nhích nữa, thậm chí còn định rút về.Hassan không dám nắm chặt làm đau Tô Mặc nữa, chỉ đành lưu luyến buông tay, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc.Tô Mặc thờ ơ chùi dịch nhầy dưới chân lên đùi Hassan, nhìn dáng vẻ khổ sở sắp bật khóc của Hassan, cậu mỉm cười hỏi, “Hassan muốn bị em đạp?”.Hassan ngậm ngón chân Tô Mặc liều mạng gật đầu, suýt chút nữa lại làm Tô Mặc bị thương. Hắn vội há miệng thả ra, luôn miệng cầu xin: “Muốn! Muốn được Tô Mặc giẫm đạp! Tô Mặc……”“Cũng không phải không được”. Tô Mặc mỉm cười, “Có điều, Hassan phải dùng đuôi tự đâm mình”.“Cái…… Cái gì cơ?”, Hassan giật mình trợn tròn mắt, hắn cảm thấy nhất định mình đã nghe nhầm.“Hassan, tự lấy đuôi, làm chính mình”. Tô Mặc thong thả lặp lại từng chữ, bảo đảm Hassan không nghe sai.Sao… sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359436/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.