Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa biết sao?”.“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a a!”. Hard thở gấp rên rỉ, hoảng sợ cầu xin. Sự công kích không gián đoạn của Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.“Ưm a……”. Những cơn run rẩy liên hồi vuốt ve sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại. Tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng.“Hửm? Bắn rồi à?”. Tô Mặc có chút thích thú cúi đầu nhìn hắn.“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu. Nếu nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “Cởi đồ ra”.Hassan hơi do dự Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn. Thế nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi cởi quần áo. Cây gậy thịt phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước. Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.Hard cất tiếng rên rỉ khi lên đỉnh lần thứ ba. Hassan kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.“Sao lại không bắn?”. Tô Mặc đã nhận thấy, nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng thở dốc, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.“Hassan thật là nhiệt tình”. Tô Mặc thở dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc nhún vai: “Em vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359434/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.