Khi Hassan dần khôi phục lại ý thức mới phát hiện ra cái đuôi vậy mà vẫn ở trong người mình, tuyệt vọng chết mất. Đã thế này rồi, sao Tô Mặc không lấy đuôi ra giúp hắn chứ! Rốt cuộc em ấy muốn sao thì mới tha cho hắn đây!Hassan rưng rưng nước mắt nhìn Tô Mặc, lại thấy Tô Mặc đang nghiêm túc nhìn lại hắn. Hassan hoảng sợ, nghĩ mình đã làm sai cái gì khiến Tô Mặc không hài lòng. Hắn vội vàng nhích người ngồi dậy. Hành động này tác động đến cái đuôi đang cắm ở nơi phía sau, làm cả người hắn mềm nhũn.Hassan khó chịu rên, vẫn muốn đứng dậy nhưng bị Tô Mặc đưa tay ấn trở lại.“Thật ra nãy giờ em vẫn nghĩ tới một vấn đề”. Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. “Anh thế này rồi, còn có thể làm đuôi biến mất không?”.Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt. Đương nhiên… được chứ! Hắn lập tức thu hồi tai và đuôi. Cơn tra tấn ở hậu huyệt cuối cùng cũng ngừng lại, Hassan chợt thấy may mắn như vừa thoát khỏi tai nạn, đồng thời cũng thấy mình ngốc quá đi thôi! Lúc bị tra tấn đến gần như phát điên, tại sao không nghĩ tới việc thu hồi đuôi chứ? Đó là khả năng bẩm sinh, lại còn để Tô Mặc nhắc nhở. Hắn đúng là… đúng là ngốc chết mà! Đáng đời bị Tô Mặc tra tấn như vậy!Nhìn vẻ mặt ảo não của Hassan, Tô Mặc dịu dàng vỗ đầu Hassan: “Hassan ngoan lắm. Em bắt Hassan biến đuôi ra, chuyện sau đó khó chịu vậy, thế mà Hassan vẫn không thu hồi đuôi đi”.A, thì ra là vậy. Hassan lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359426/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.