Chương trước
Chương sau
Khi Hassan dần khôi phục lại ý thức mới phát hiện ra cái đuôi vậy mà vẫn ở trong người mình, tuyệt vọng chết mất. Đã thế này rồi, sao Tô Mặc không lấy đuôi ra giúp hắn chứ! Rốt cuộc em ấy muốn sao thì mới tha cho hắn đây!Hassan rưng rưng nước mắt nhìn Tô Mặc, lại thấy Tô Mặc đang nghiêm túc nhìn lại hắn. Hassan hoảng sợ, nghĩ mình đã làm sai cái gì khiến Tô Mặc không hài lòng. Hắn vội vàng nhích người ngồi dậy. Hành động này tác động đến cái đuôi đang cắm ở nơi phía sau, làm cả người hắn mềm nhũn.Hassan khó chịu rên, vẫn muốn đứng dậy nhưng bị Tô Mặc đưa tay ấn trở lại.“Thật ra nãy giờ em vẫn nghĩ tới một vấn đề”. Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. “Anh thế này rồi, còn có thể làm đuôi biến mất không?”.Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt. Đương nhiên… được chứ! Hắn lập tức thu hồi tai và đuôi. Cơn tra tấn ở hậu huyệt cuối cùng cũng ngừng lại, Hassan chợt thấy may mắn như vừa thoát khỏi tai nạn, đồng thời cũng thấy mình ngốc quá đi thôi! Lúc bị tra tấn đến gần như phát điên, tại sao không nghĩ tới việc thu hồi đuôi chứ? Đó là khả năng bẩm sinh, lại còn để Tô Mặc nhắc nhở. Hắn đúng là… đúng là ngốc chết mà! Đáng đời bị Tô Mặc tra tấn như vậy!Nhìn vẻ mặt ảo não của Hassan, Tô Mặc dịu dàng vỗ đầu Hassan: “Hassan ngoan lắm. Em bắt Hassan biến đuôi ra, chuyện sau đó khó chịu vậy, thế mà Hassan vẫn không thu hồi đuôi đi”.A, thì ra là vậy. Hassan lập tức khôi phục trở lại. Không sai, Tô Mặc muốn hắn biến đuôi ra, không cho phép hắn thu hồi mà! Nếu vì cảm thấy quá dày vò đã tự tiện thu hồi thì có khác gì việc nói ra từ an toàn chứ? Hắn cũng không muốn ngừng, hắn muốn Tô Mặc làm đến bước cuối cùng. Hơn nữa, Tô Mặc cũng muốn vậy, cho nên hắn không làm sai.Tuy bị một giống cái nhỏ nhắn vỗ đầu khen ngoan có hơi quái quái, nhưng được Tô Mặc khen vẫn làm Hassan rất vui vẻ. Hắn đưa tay ôm chặt lấy eo Tô Mặc, khẽ cọ mặt mình lên ngực Tô Mặc. Cả người đều kiệt sức, ngay cả động tác giơ tay cũng khó khăn, nhưng hắn lại thấy thoải mái và thư giãn chưa từng thấy, xen lẫn chút choáng váng, như thể cả người sẽ bay lên vậy.Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn bết mồ hôi của Hassan. Tuy cả người Hassan như một đống hỗn loạn, cái cần nhất bây giờ là tắm nước ấm, nhưng ôm thế này thật sự không tệ, cậu không muốn nhúc nhích chút nào.Cuộc hoan ái kéo dài lại điên cuồng này chẳng những khiến Hassan sức cùng lực kiệt, mà còn làm Tô Mặc tiêu hao không ít sức lực. Càng quá đáng, càng càn rỡ, đồng nghĩa phải chuyên chú hơn, cẩn thận hơn. Cậu nhất định phải duy trì, ổn định tư thế, đồng thời chú ý chặt chẽ toàn bộ phản ứng của Hassan, huống hồ trong lúc đó còn trải qua một trận kinh hoảng khi Hassan gần như không thở nổi. Giờ phút này cuối cùng cũng thả lỏng, Tô Mặc mới cảm nhận được cơ thể mình cứng ngắc, mệt mỏi cỡ nào, thật sự đã hao tâm tốn sức quá độ.Hai người đều mệt lử ôm nhau rồi thiếp đi lúc nào không biết. Tô Mặc hiếm thấy không tựa lên người Hassan mà ôm Hassan vào lòng. Vì vậy, lúc tỉnh dậy, cánh tay bị Hassan nằm lên của Tô Mặc đã tê rần. Cảm giác đau nhức dần tăng lên khiến Tô Mặc kêu rên không ngừng.“Tô Mặc? Tô Mặc em sao vậy?”. Hassan kích động giúp Tô Mặc xoa xoa cánh tay. Hắn bất cẩn xoa hơi mạnh làm Tô Mặc thét toáng lên, chảy cả nước mắt. Hassan sợ hãi vô cùng, vội vàng buông tay, trơ mắt nhìn Tô Mặc ôm cánh tay la oai oái.Một lúc lâu sau, cơn tê cuối cùng cũng hết. Tô Mặc thở hổn hển, lau nước mắt trên mặt, hung ác trừng Hassan, “Có phải anh trả thù tôi không?”.Hassan không hiểu ra sao ngơ ngác lắc đầu. Trả thù gì cơ?Tô Mặc nheo mắt: “Anh thành thật khai báo cho tôi. Có phải vì trước đó tôi quá tàn nhẫn nên anh mới cố ý bóp tôi mạnh vầy không? Làm tôi khóc chắc anh đắc ý lắm?”.Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt, lắc đầu quầy quậy. “Không có, không có! Tôi không có muốn làm em khóc! Sao, sao tôi có thể làm thế chứ!”. Hassan sốt ruột đến đòi mạng, cảm giác như có giải thích thế nào cũng không được vậy. Sao hắn có thể cố ý làm Tô Mặc khóc chứ! Hơn nữa, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn trả thù! Sao Tô Mặc có thể nghĩ như vậy! “Tôi không hề muốn trả thù! Thật đó! Em cũng đâu có quá nhẫn tâm gì với tôi! Tôi thoải mái lắm!”.Tô Mặc nhìn Hassan đầy hoài nghi. “Anh rất thoải mái?”. Ngay cả chính cậu còn thấy bản thân mình quá đáng! Chỉ là lúc đó Hassan thật sự quá mê người, cậu không khống chế được!“Phải”. Hassan gật đầu. Mặc dù có lúc đau đớn khó chịu, cũng bị tra tấn sắp điên, nhưng tổng thể thì vẫn rất thoải mái! Thân thể hắn bây giờ vẫn còn cảm giác lười biếng nhẹ nhàng như muốn bay lên vậy, không hề giống bất kỳ một lần nào trước đây.Nhìn vẻ mặt vui sướng nhớ lại của Hassan, Tô Mặc cảm thấy mình đúng là yếu xìu. Chuyện này với cậu gần như là một thử nghiệm thách thức giới hạn, vậy mà với Hassan thì lại là một trải nghiệm vui sướng, thoải mái! Bị đánh bại rồi! Đám thú nhân mấy người rốt cuộc có hạn cuối không vậy!Tô Mặc oán hận nghiến răng. Cậu vắt óc nhớ lại xem còn có thủ đoạn nào tàn nhẫn hơn có thể sử dụng được không, không ngờ nhất thời không nghĩ ra được! Cảm giác thất bại trong lòng tăng thêm gấp trăm ngàn lần, Tô Mặc đứng dậy định ra ngoài nấu nước tắm, lại bị Hassan nhẹ nhàng ngăn lại.“Tôi nấu nước cho”. Hassan hôn hôn Tô Mặc, ôm cậu lên giường. “Em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi”.Anh chắc chắn người cần nghỉ ngơi là tôi sao?! Tô Mặc bực bội ngẩng đầu trừng Hassan. “Anh được không đấy?”. Hồi nãy rõ ràng bị mần không dậy nổi!Hỏi một giống đực vấn đề được hay không này tuyệt đối sai lầm. Hassan cười cười, hai tay giữ eo Tô Mặc nâng cậu lên qua đầu, một tay xoay ra sau lưng, lại ôm về từ dưới cánh tay*, vững vàng đặt xuống giường, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, vẫn mạnh mẽ vô cùng!
(*: đoạn này không chắc lắm, đọc mãi bản raw mà không hiểu rõ. [哈桑笑了一笑, 双手卡着苏默的腰将他举高过头顶, 单手回旋之后从背后放下, 再从腋下穿回, 稳稳地放回床上])
Tô Mặc đầu váng mắt hoa ngã ra giường, nhìn Hassan thoải mái nghênh ngang đi ra ngoài, trong lòng như có một vạn con Alpaca [16] chạy qua như điên.
[16] nguyên văn là [一万匹草泥马狂奔而过] một vạn thảo nê mã chạy qua: thảo nê mã 草泥马 cǎonímǎ là từ dùng lối chơi chữ của cư dân mạng để thay thế cho từ 肏你妈 cào nǐ mā (đ* mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng. [Nguồn: Wikipedia]
Khả năng khôi phục tốt thì hay lắm sao! Lực mạnh thì có thể ức hiếp người khác vậy hả!Tên trung nhị! Chờ đó cho ông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.