Hassan bị ép nhìn thẳng vào Tô Mặc, nghĩ tới bộ dạng khóc lóc đáng xấu hổ của mình bị Tô Mặc thấy hết thì càng lấy làm hổ thẹn. Hắn ra sức nhịn xuống, nhưng sự xuất hiện mới rồi của Linarin làm hắn rất sợ hãi. Tinh thần lúc này đã dần phục hồi càng lúc càng thấy uất ức, dù cho đã nhịn đến nỗi cả người run lẩy bẩy, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào lại làm thế nào cũng không ngừng được.Úi chà. Bộ dáng Hassan lúc bật khóc thật sự vừa đáng thương lại đáng yêu, nhưng vẫn làm cậu có hơi đau lòng, làm sao đây. Tô Mặc thở dài, hôn hôn Hassan, nhìn vào mắt hắn hỏi, “Hassan có giận không?”.Hassan lắc đầu. Làm sao mà hắn giận Tô Mặc được.Tô Mặc thơm lên má hắn như ban thưởng, tiếp tục hỏi: “Vậy sao lại khóc?”.Hassan nghẹn ngào nhìn Tô Mặc, trong lòng uất ức tột cùng. Hắn nên trả lời vấn đề này thế nào đây? Hắn phải giải thích lúc đó hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi làm sao? Tô Mặc muốn phạt hắn sao cũng được, nhưng tại sao… lại phải để a cha biết chứ! Dáng vẻ hắn lúc nãy, không, cho dù là với trạng thái bây giờ… nếu a cha chạy vào và thấy được… hắn… hắn hoàn toàn không dám nghĩ tiếp…Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hassan: “Hassan có cảm thấy em quá đáng không? Không nên ức hiếp anh như vậy? Không nên để Linarin biết chuyện?”Hassan không phủ nhận, có thể nói là ngầm thừa nhận.Tô Mặc khe khẽ thở dài: “Nhưng em thích quá đáng, dồn ép anh, làm anh phải khóc như vậy”. Cậu rũ mi, không nhìn vào mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359422/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.