Bốn ngón tay đang cắm trong cửa sau chậm rãi căng ra, chừa chỗ cho ngón cái sắp sửa nhập hội. Âm thanh rên rỉ của Hassan lập tức tràn ngập đau đớn, ngay lúc ngón cái tiến vào liền thét lên.“A… Đau… không…” Cơn đau như bị xé rách dĩ nhiên chẳng thể chịu đựng nổi. Cơ thể Hassan gồng lên, động thịt phía sau cũng không ngừng co rút, bất chấp tất cả muốn đẩy hết ngón tay của Tô Mặc ra khỏi nó.Tô Mặc cắn răng, năm ngón tay vẫn yên vị tại chỗ. Muốn hoàn thành một bước cuối cùng thì đau là điều hiển nhiên, hơn nữa giai đoạn kế còn đau hơn bây giờ nữa.Cho đến khi tiếng kêu đau của Hassan nhỏ dần, Tô Mặc mới khẽ hỏi: “Hassan, anh muốn dùng từ an toàn không?”Từ an toàn? Lucca? Ý muốn dừng lại? Hassan thở hổn hển, lắc đầu: “Tiếp tục đi”.Tuy Hassan bảo Tô Mặc đừng ngừng lại nhưng khi năm ngón tay của cậu tiếp tục tiến sâu vào trong, tiếng la của Hassan vẫn không khỏi cất cao. “Ưm… A ha… ưm…” Hassan cố gắng nhẫn nhịn, nhưng động sau đã căng tới cực hạn vẫn đang tiếp tục bị kéo căng, cửa động hoàn toàn không còn khả năng kháng cự, ngoại trừ không ngừng truyền tới cơn đau kịch liệt thì căn bản là chẳng thể làm gì khác.Cửa huyệt cắn chặt lấy ngón tay khiến Tô Mặc nửa bước khó đi, thậm chí còn thấy đau Lại nhìn tới ánh mắt dần mất tiêu cự vì đau của Hassan và âm thanh khản đặc của hắn, Tô Mặc biết mình không thể cưỡng chế ép làm tiếp được.“Hassan, tự mút mình đi.” Tô Mặc khẽ vỗ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359420/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.