Bỏ lại Hassan cùng gậy thịt vì bị giẫm lên mà mềm xuống, Tô Mặc tới chỗ tủ lấy vài thứ gì đó rồi trở lại cạnh Hassan.“Cho anh cơ hội lựa chọn. Anh có thể chọn che mắt đi, nhưng không nhìn thấy gì thì có khả năng sẽ làm anh thấy hoảng sợ. Anh cũng có thể chọn không che, nhưng mà, tận mắt chứng kiến chuyện tôi sắp làm với anh có lẽ sẽ khiến anh kinh hãi hơn ấy. Chọn cái nào đây?”Hassan cảm thấy việc chọn lựa này còn đáng sợ hơn chuyện không có lựa chọn nào khác nhiều, giống như dù chọn cái nào, thì đều sẽ tự tay đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng vậy.“Bịt mắt.” Cuối cùng hắn chọn cái này. Ít nhất, không phải thấy ánh nhìn chòng chọc của Tô Mặc, có lẽ hắn sẽ kiềm chế chính mình tốt hơn, không sinh ra những ham muốn không nên có nào.Tô Mặc không nói gì về lựa chọn của Hassan, chỉ đơn giản lấy một miếng vải sạch bịt mắt Hassan lạiTrong nháy mắt, Hassan cảm thấy mình đã sai rồi. Bị cướp đi thị giác quan trọng nhất, cái cảm giác không an toàn vô cùng mãnh liệt này chỉ khiến các giác quan khác nhạy cảm hơn gấp nhiều lần. Hiện tại hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp có phần dồn dập của Tô Mặc, tiếng chân trần bước đi trên nền đất, mùi nến cháy thoang thoảng trong không khí, cùng với… “A!” Hassan thét lên… cùng với nhiệt độ nóng rực trên bụng do sáp nến nhỏ xuống.Tô Mặc cẩn thận quan sát phản ứng của Hassan. Ở đây không có nến nhiệt độ thấp chuyên nghiệp, may mà thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359404/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.