Tô Mặc thản nhiên vuốt ve tai và đuôi của Hassan, nhìn thân hình chắc nịch cường tráng đang run bần bật trước mắt, còn không ngừng lên tiếng van xin đáng thương ‘ưm… không được… xin em… từ bỏ…’, cảm giác bực bội vì phải làm tình với thú trước đó chậm rãi biến mất, tâm trạng cũng dần trở nên sung sướng.“Gọi một tiếng dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Tô Mặc kéo kéo tai Hassan, kề sát vào nhỏ giọng thủ thỉ.Hơi nóng phả vào tai khiến Hassan khẽ run, một lúc lâu sau mới hiểu được ý Tô Mặc. Thế nhưng thế giới Thú nhân làm gì có mấy cái như lời ngon tiếng ngọt gì, trừ ba, a cha và tộc trưởng, hắn đều gọi thẳng tên những người khác, bạn đời cũng thế. Cho nên… gọi dễ nghe là gọi làm sao?“Tô Mặc?” Hassan chần chừ nhỏ giọng hỏi. Tô Mặc bấm bấm dái tai hắn, tỏ vẻ không hài lòng.Phải làm thế nào đây? Cũng đâu thể gọi em ấy là a cha? Hassan vừa cố chịu đựng những trêu chọc của Tô Mặc vừa vặn óc suy nghĩ Hắn nhớ tới có một lần nhìn thấy Lucca cầm miếng thịt ướp muối chọc một nhóc giống đực, “Gọi anh đi. Gọi anh rồi tôi cho ăn!”Mặt Hassan lập tức đỏ bừng. Sao lại nghĩ tới cái này! Anh trai gì đó… cũng quá… Rõ ràng hắn lớn hơn Tô Mặc nhiều!Nhưng mà…“Gọi một tiếng dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”“Gọi anh đi. Gọi anh rồi tôi cho ăn!”Hai câu này cứ vờn qua vờn lại trong đầu, hắn càng không muốn nghĩ tới thì chúng lại càng hiện rõ.Do Hassan cứ mãi không lên tiếng, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359398/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.