Hành vi tùy ý cướp đoạt bị cưỡng chế ngăn lại, hai bàn tay giữ lấy vai cậu gần như muốn siết gãy xương cốt, Tô Mặc la đau, trong lòng nhất thời cũng trầm xuống. Nếu ngay cả thế này cũng không được thì chuyện tiếp theo lại càng không cần phải nói.Nhưng mà nhìn kỹ lại thì trên mặt Hassan hoàn toàn không có vẻ phẫn nộ, mà lại giống kinh hoảng hơn, Tô Mặc cảm thấy có lẽ vẫn còn hy vọng, vì vậy bình tĩnh chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.Thế nhưng, dù thế nào thì Tô Mặc cũng không ngờ được, Hassan sẽ nói, “Trói tôi lại đi.”“Tại sao?” Tô Mặc không thể không hỏi. Hướng đi của tình tiết thật sự rất kỳ lạ đó có biết không vậy?“Tôi sợ tôi không kiềm chế được, sẽ làm em bị thương.” Hassan rất xấu hổ. Làm một giống đực trưởng thành, khả năng tự chủ sao có thể kém như vậy chứ.Tô Mặc câm nín. Tôi khiến anh không khống chế được thì chẳng phải anh nên kêu dừng tay sao! Bảo người ta trói mình lại là đạo lý gì chứ!“Trói anh lại thì không phải anh sẽ không thể phản kháng sao? Nhỡ tôi làm gì anh…” Tô Mặc cảm thấy mình đúng là chính nhân quân tử, một quân tử luôn rộng lòng [10] , quân tử không lợi dụng khi người ta đang gặp khó khăn…
([10] nguyên văn là “quân tử thản đãng đãng”, cả câu gốc là 《quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích》[君子坦蕩蕩, 小人長戚戚] nghĩa là người quân tử thì thanh thản thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng u sầu)
Kết quả Hassan lại ngơ ra. “Sao tôi lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.