Cái này…có thể làm được sao? Hard luôn để ý tới Linarin nghe vậy liền ngu người, Hassan ở một bên cũng lẳng lặng suy ngẫm xem bản thân mình có thể làm được hay không.– Rõ ràng là làm không được! Hai cha con mặt mày đau khổ nhìn nhau. Đầu gối là chỗ đè nặng xuống nhất khi quỳ, bỏ thêm hai con kiến thì quỳ thế nào trời!Thế nhưng hình phạt do tiểu giống cái đưa ra, giống đực trưởng thành có thể nói là mình làm không được sao? Tuyệt đối không! Nếu thế thì tôn nghiêm giống đực để đâu hả!Hard đau khổ bắt hai con kiến, lui về góc lãnh phạt quỳ. Hai giây sau, lão đứng lên tiếp tục bắt hai con kiến. Kế đó lại quỳ tiếp Rồi lại đi bắt kiến…Linarin hoàn toàn không thèm để ý tới lão, chỉ chào đón bảo Tô Mặc ngồi xuống ăn cơm. Dù sao thì giống đực cũng chẳng bao giờ có chuyện “trốn việc”.Bữa tối vô cùng phong phú, tay nghề của Linarin rất tốt. Tuy rằng chay mặn không đều nhau nhưng thịt nướng thật sự rất rất rất thơm! Tô Mặc hùng hổ ăn mấy miếng thịt, lại uống chút canh, đồ chay thì hoàn toàn bị cậu xem nhẹ.Linarin thấy thế thì vô cùng vui vẻ. Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh chóng trưởng thành! Nghe Lucca nói Tô Mặc đã hai mươi tuổi rồi, ông thật sự thấy rất khó tin! Tiểu giống cái đáng thương, không biết lúc trước đã sống thế nào nữa, dáng người còn không bằng trẻ con mười lăm tuổi! Bây giờ thì tốt rồi, năm năm kế tiếp, Hassan nhất định có thể nuôi thằng bé đến cao to khỏe mạnh!Lúc Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359382/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.