Phòng của Hassan cần phải chỉnh sửa lại một chút mới để tiểu giống cái vào ở được, cho nên mấy ngày đầu, Hassan sẽ cùng Tô Mặc sống tại nhà của a cha. Lucca lo là Tô Mặc sợ người lạ nên cũng qua theo.
Hard và Linarin vừa thấy Tô Mặc liền thích cậu vô cùng – một tiểu giống cái xinh đẹp ghê ta ơi! Trắng trắng mềm mềm nhỏ xíu nữa! Dáng vẻ cậu ấy ngượng ngùng nấp sau lưng Hassan, lộ non nửa mặt thật sự là đáng yêu chết đi được! (≧▽≦)
Thật ra là…Tô Mặc bị Hassan đứng chặn, hoàn toàn không nhìn thấy người ta nên chỉ có thể ló đầu ra chào hỏi như vậy. Đây gọi là một sự hiểu lầm xinh đẹp!
Sau đó… Hard đột nhiên nhớ tới kế hoạch “đợi đến khi Hassan đưa tiểu giống cái về nhà, lại đánh Hassan trước mặt thằng bé một trận mới được! Để tiểu giống cái biết gia giáo nhà Hassan rất nghiêm, không phải lo lắng thằng con giời đánh nhà lão sẽ lại làm chuyện gì không tốt nữa!” của mình – bởi thế mới nói, cha của một tên ngốc nhất định cũng rất ngốc, mấy chuyện như di truyền này nọ thật sự khó mà nói rõ – vì thế lão quát to một tiếng, vớ lấy cây gậy đánh về phía Hassan.
Sự việc bất thình lình xảy ra, Hassan cản lại theo bản năng, gậy gỗ văng qua hướng bên cạnh hắn… đập vào cánh tay Tô Mặc. Tô Mặc bị lực đánh của gậy đánh cho văng ra ngoài, cả người đập mạnh xuống đất, hơn nữa còn lăn thêm vài vòng.
……
Tất cả sợ đến ngu người.
“Tô Mặc!” Hassan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359380/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.