*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Trơ mắt nhìn thú nhân “Sưu” một tiếng theo sơn động chạy trốn ra ngoài, Lâm Thông Bảo thật sâu cảm giác như có núi lớn đè áp, chính mình rõ ràng đã là người thành niên, mà tên yêu quái này cư nhiên còn ôm đến ôm đi, sâu sắc cảm giác mình bị xem thường.
“Ngao ~ ngao ~” (mẫu mã, đến chơi a!) Tiểu Lạc không chịu thua cuộc, lỗ mã đi hái hoa quả, vậy thì đến phiên nó tới chiếu cố mẫu mã ~ cảm giác sâu sắc trách nhiệm của mình thật trọng đại, cho nên Tiểu Lạc leo đến trên người Lâm Thông Bảo lấy lòng. Đáng tiếc hắn nói thú ngữ, Lâm Thông Bảo căn bản nghe không hiểu, nhưng nghe nó ngao đến ngao đi cuối cùng khiến cho Lâm Thông Bảo chú ý.
“Được, vật nhỏ, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ đây!” Lâm Thông Bảo nắm lấy cổ của Tiểu Lạc xách lên đến trước mặt, ngón tay trạc cái mũi nó. Nhe răng nhếch miệng: “Nói! Cái này có phải là âm mưu của ngươi không!” Nói xong, chính mình lại “Phốc” một tiếng nở nụ cười, ngẫm lại nó nhỏ như vậy có thể âm mưu cái gì.
(em lầm rùi……..em không nghe nói “nhỏ mà có vỏ” sao ^^)
“Ngao?” (mẫu mã?) Tiểu Lạc nghe không hiểu, đành mở trương ánh mắt tròn tròn, nghiêng đầu bày tỏ nghi hoặc của mình. Manh đến nổi khiến Lâm Thông Bảo lại ôm Tiểu Lạc xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/172297/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.