Bữa ăn đã sẵn sàng, Lâm Thông Bảo liền kêu vài cái thú nhân tới dùng bữa, nhưng lại phát hiện con lang thú nhân dũng cảm hướng Tử ‘cầu hôn’ kia thế nhưng lại không có tới dùng cơm. Ngẫm lại người ta dù sao cũng là khách, vẫn nên đi mời một chút mới tốt, vì thế cậu đi ra cửa tìm.
Nhưng mà ở ngoài cửa nhìn hồi lâu, cũng không thấy hắn nằm ở địa phương ban đầu, vì thế quay đầu hỏi Viêm “Viêm, ngươi thấy cái người kêu…. Kêu cái gì ta?”
“Bố Luân.” Áo Đức Mạn trả lời.
“A? Đúng, Bố Luân ở đâu không?” Tên gì không kêu lại kêu là ‘Bất Lương’? Lâm Thông Bảo hắc tuyến.
Bất Lương = vô đạo đức.
“Có thể đang ở sân sau, ta mới vừa rồi nhìn thấy hắn ta đi về hướng đó.” Đây là Tạp Ân nói.
“Sân sau? Hắn làm sao có thể đi tới chỗ đó?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc, tuy rằng đi ra phía hậu viện không nhất định phải đi qua nội ốc, nhưng hắn làm thế nào có thể đi tới đó chứ?
“Ơ….” Tạp Ân sờ sờ cái mũi, trộm liếc mắt nhìn Tử bên cạnh một cái, chỉ thấy đối phương vẻ mặt than đen “Hừ” một tiếng, Tạp Ân đành phải xấu hổ gãi gãi đầu không nói.
Choáng, sẽ không lại đi trêu chọc Tử nữa chứ, kết quả bị đuổi đi?
Lâm Thông Bảo gãi gãi đầu quyết định đi ra sân sau nhìn xem, mới vừa bước tới cửa hậu viện thì bị Viêm kéo tay lại. Thú nhân nhẹ giọng nói: “Để ta.”
“Không cần, để ta đi. Tiểu Lạc còn chưa trở lại, ngươi đi tìm Tiểu Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/1641923/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.