Chờ tiễn Áo Đức Mạn đi, Viêm ôm Lâm Thông Bảo vào nằm trên giường đá, nhẹ nhàng hôn hít, tinh tế thưởng thức âu yếm mi, mắt, môi,… đáng yêu.
“Viêm, Áo Đức Mạn thật sự là thân đệ đệ của ngươi sao? Vì sao thoạt nhìn cảm tình của các ngươi không được tốt lắm? Còn chuyện của lỗ mã và mẫu mã của ngươi nữa.” Lâm Thông Bảo vỗ vỗ cái đầu bự của Viêm, người này, sẽ không phải lại muốn bịa chuyện cho qua chứ hả, rõ ràng nói là buổi tối sẽ giải thích. Nhớ tới sau cái lần chưa được thỏa mãn kia, thú nhân tựa hồ càng ngày càng thích dính lấy hắn?
“Hừ! Hắn là thân đệ đệ của ta, so với ta nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng mà, hắn từ nhỏ đã cậy mạnh hiếu chiến. Ba ngày hai bữa thì đánh nhau với các thú nhân khác đến nổi sứt đầu mẻ trán, phần lớn thú nhân trong tộc đều bị hắn đánh qua. Có một lần, ta nhịn không được tấu hắn một trận, muốn cho hắn thu liễm* một chút, ai ngờ hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại càng trầm trọng thêm! Từ đó về sau, hắn mỗi ngày đều đến quấn quít lấy ta, nói muốn so tài xem ai mạnh hơn. Sau đó ta lại thấy hắn quá phiền, liền không để ý đến hắn nữa, kết quả hắn lại cho rằng ta khinh thường hắn, cho nên thường xuyên chạy đến trong biệt tộc gây chuyện, không nghĩ tới bây giờ hắn lại quay về cùng tranh vị tộc trưởng với ta, chỉ sợ cũng vì khiêu chiến với ta đi!” Viêm khó có được nói một tràng dài như thế, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/1641921/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.