Viêm đem con tiêm nha thú mà Tạp Ân bọn họ đã xử lý tốt phóng tới trên đống lửa nướng, nhìn thú nhân chuyên chú, Lâm Thông Bảo nhớ tới miệng vết thương trên tay thú nhân hồi trưa, lúc này tuy được dùng băng vải băng bó, nhưng Lâm Thông Bảo vẫn là đau lòng, vỗ vỗ cánh tay Viêm nói: “Viêm, để ta nướng cho, tay ngươi còn đang bị thương.”
Viêm lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì: “Đừng lo.” “Quan trọng quan trọng, tại sao lại không lo, ta nói để ta nướng thì để ta nướng mà!” Lâm Thông Bảo cường thế giựt lấy thịt nướng, đẩy Viêm ra ngồi phía sau.
Viêm thật cao hứng tiểu gia hỏa vì mình mà khẩn trương, xếp bằng lại, để cho Lâm Thông Bảo ngồi vào trên chân mình, nhẹ nhàng cọ cọ sau gáy tiểu tử kia, hơi thở nóng rực phà vào cổ, Lâm Thông Bảo mẫn cảm mà run nhè nhẹ, lại trong lúc lơ đãng làm lộ ra cảnh xuân…. Hôm nay xuất môn thì Lâm Thông Bảo chỉ mặc một kiện da thú tự chế may thành, mặc dù là có ống tay áo để chặn ánh mặt trời chiếu thẳng lên da, nhưng lại sợ quá oi bức, nên đã đem cổ áo mở ra có chút lớn, kết quả hiện tại ngược lại tiện nghi cho Viêm.
Thoáng cúi đầu, hai cái hồng anh ở trước mắt Viêm như ẩn như hiện, nhìn vào trong mắt Viêm cơ hồ toát ra hỏa, bởi vì tiếp xúc quá mức thân mật, trong lỗ mũi tất cả đều là hương vị ngọt ngào đặc thù của giống cái, yết hầu Viêm ừng ực ừng ực vang lên, chỉ cảm thấy từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/1641919/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.