Tuyết Linh bị Địch Nãi nhốt ngoài sơn động cả đêm, trên người dính đầy sương sớm, bộ lông trắng xinh đẹp dính bết trên người, thoạt nhìn bẩn hề hề.
Tuyết Linh bình thường thích nhất là bộ lông của mình, nếu Tiểu Nhị nghịch phá nó sẽ trừng mắt nhìn Tiểu Nhị. Bất quá hiện giờ Tuyết Linh lại không thèm để ý, sau khi được Địch Nãi cho phép tiến vào sơn động, nó liền run run vẩy đi sương sớm dính trên người, sau đó cấp tốc lao vào ổ nhỏ nhìn Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị mệt mỏi ngủ trong ổ nhỏ của chúng, thoạt nhìn rất suy yếu, bất quá cái đầu tròn vo cùng cái miệng bé xíu thoạt nhìn thực ngây thơ. Đại khái là cảm thấy đau đớn nên cái mũi nhỏ cau lại, càu nhàu hai tiếng.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Tiểu Nhị, Tuyết Linh đột nhiên cảm thấy trái tim mình co rút, hô hấp cũng có chút khó khăn. Có lẽ, nó thật sự quá nóng vội, đã thương tổn Tiểu Nhị.
Tuyết Linh áp sát tới cái đầu tròn của Tiểu Nhị, vốn định liếm mặt Tiểu Nhị một chút, chỉ là nhìn chằm chằm một hồi, nó vẫn từ bỏ. Nó không muốn đánh thức Tiểu Nhị, hiện giờ Tiểu Nhị ngủ thực an tường, chỉ hi vọng Tiểu Nhị có thể mơ đẹp.
Tuyết Linh chạy tới bên đống lửa, dưới ánh mắt xem thường của Địch Nãi hong khô lông trên người, thẳng đến khi cả người ấm nóng mới chạy vào trong ổ, nằm xuống cạnh Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị đang ngủ thì cảm giác bên người thực ấm áp, nó liền nhích tới gần nguồn nhiệt. Tuyết Linh híp mắt nhìn Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358925/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.