Trong cơn mơ mơ màng màng Địch Nãi cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó mềm mềm, tưởng là Phất Lôi hôn mình, Địch Nãi nhíu nhíu mày nói: “Phất Lôi đừng nháo, để ta ngủ thêm một hồi.” Mấy ngày nay cậu thực mệt mỏi, hai nhóc con kia cứ nháo mãi không thôi, làm cậu cảm thấy thắt lưng đau nhức. Vất vả lắm an tĩnh được một chút, cậu muốn hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Bất quá, Địch Nãi nói xong thì phát hiện xúc cảm vẫn còn như cũ. Cậu có chút tức giận vươn tay sờ sờ, không đụng tới cái đầu to của Phất Lôi mà là một cục lông xù. Chẳng lẽ là Tiểu Nhị? Tiểu gia hỏa này lại dám quấy rối à? Cậu mơ mơ màng màng xách vật nhỏ tới trước mắt thì thấy một đôi mắt to tròn vàng ươm thực vô tội nhìn mình.
“Ha ha, tiểu lão hổ.” Địch Nãi sửng sốt một rồi cười ha hả, sau đó sáp qua hôn hai ngụm: “Bé ngoan, ngươi là con ta đi? Rốt cục cũng biến thân rồi hử?”
Vuốt ve da lông vàng ươm của tiểu hổ, tỉ mỉ đánh giá một phen, Địch Nãi thầm nghĩ, quả nhiên con mình rất suất, cho dù còn nhỏ thì vẫn suất kinh người a.
Địch Nãi yêu thương định trêu chọc tiểu hổ một phen thì đột nhiên nghe thấy bên người truyền tới tiếng kêu ô ô, vừa ngồi dậy thì thấy hóa ra bên kia cũng có một tiểu hổ, nó đang bất mãn dùng mũi củng cũng eo cậu, biểu đạt bất mãn vì bị bỏ quên.
Địch Nãi vội vàng ôm tiểu hổ kia lên người, sau đó có chút lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358917/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.