Nguyện vọng sinh thêm bảo bảo của Phất Lôi bị đoạn thời gian sau đó đả kích không nhỏ. Nguyên nhân không phải do Địch Nãi, mà là nhóm bảo bảo thực sự quá khó hầu hạ.
Buổi tối nhóm người lớn đã buồn ngủ nhưng bảo bảo thì vẫn chưa hình thành thói quen này a! Phất Lôi đại khái cứ cách hai tiếng lại phải thức dậy uy sữa cùng đổi tả một lần. Vấn đề là cứ một đứa khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo. Lực hô hấp của nhóm bảo bảo rất lớn, tiếng khóc của chúng ngay cả đỉnh sơn động cũng bị chấn tới phát run.
Phất Lôi một mình chống đỡ không được, chỉ có thể để Địch Nãi nằm trên giường ôm một bảo bảo uy sữa.
Hai tiểu bảo bảo thú nhân tính tình khá hoạt bát, cho dù không uống sữa, không ngủ thì chúng cũng muốn có người ôm mình dỗ dành. Ban ngày thì còn đỡ, mẫu phụ Phất Lôi cùng Mã Cát sẽ chạy tới hỗ trợ, nhưng buổi tối thì Phất Lôi phải gánh trọng trách. Bởi thế cho dù buổi tối bảo bảo không khóc thì y cũng phải cách một đoạn thời gian ngồi dậy kiểm tra.
Qua một đoạn thời gian, thú nhân cường tráng như Phất Lôi cũng gầy hẳn một vòng, khóe mắt cũng xanh đen. Địch Nãi cũng mệt mỏi, bất quá cũng nhờ thế tiến công của nhóm bảo bảo, cậu đã luyện được công phu đã ngủ thì trời đánh cũng không tỉnh dậy nổi. Phất Lôi cũng không có cách nào, không nỡ để Địch Nãi mệt nhọc nên chỉ cố dốc sức chăm sóc bảo bảo. Dù sao Địch Nãi hoài thai mười tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358915/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.