Địch Nãi ôm ý cười nằm trên giường lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, chờ đợi Phất Lôi đã bình tĩnh trở lại quay về. Cùng Phất Lôi ở cùng một chỗ đã hơn một năm, cậu đã quen cùng ngủ trên một chiếc giường, sau đó trong hơi thở ấm áp của y mà chìm vào giấc ngủ. Nếu là mùa đông, hình thú của Phất Lôi là điều cậu yêu thích nhất, ôm cái đuôi to lông xù rồi tựa vào bụng y ngủ, quả thực ấm áp vô cùng.
Kỳ thực mới đầu, Địch Nãi thực không quen có người ngủ bên cạnh, Phất Lôi trở mình hay cánh tay khuỷu tay chạm trúng cậu cũng tỉnh lại ngay. Sau đó, dần dần cậu quen thuộc với hơi thở của đối phương, quen với cảm giác cánh tay mạnh mẽ của y cường thế gác lên người, dùng tư thế bảo hộ ôm mình.
Địch Nãi trở mình, có chút buồn bực nhìn về phía cửa động, cảm thấy có chút kỳ quái. Sao Phất Lôi lại tắm lâu như vậy? Chẳng lẽ tự động thủ giải quyết nhu cầu?
Địch Nãi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, liền dứt khoát leo xuống giường, dùng da thú quấn quanh người rồi chạy ra ngoài tìm. Nào ngờ chạy ra ngoài bờ sông lại không thấy người, đang nghi hoặc thì nhìn thấy Phất Lôi đang đập cánh bay trên bầu trời. Địch Nãi khó hiểu, Phất Lôi không phải chạy ra sông à? Chẳng lẽ người nhảy xuống sông ban nãy không phải y?
Địch Nãi còn đang nghi hoặc thì Phất Lôi đã nhìn thấy cậu, vội vàng lao xuống.
Lúc Phất Lôi bay tới gần, Địch Nãi mới xác định người lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358909/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.