Địch Nãi nhận lấy sơn dương, sau đó cột một sợi dây thừng lên cổ nó rồi cột vào một gốc cây cạnh bãi cỏ trước sơn động, để nó tự ăn cỏ.
Tiểu Nhị cảm thấy hứng thú với con thú ăn cỏ vừa xuất hiện này, liền chạy tới quan sát nửa ngày. Tiểu sơn dương chỉ mãi ăn cỏ, không thèm để ý tới nó. Một lúc sau, tiểu sơn dương nhìn tới Tiểu Nhị, cảm thấy vật nhỏ này có chút dễ thương, sáp qua muốn liếm nó. Tiểu Nhị nâng vuốt tát tiểu sơn dương một cái, sau đó ‘véo’ một tiếng trở lại bên cạnh Tuyết Linh. Nó cảm thấy Tuyết Linh đáng yêu hơn, trừ bỏ chủ nhân, nó chỉ để Tuyết Linh liếm mình.
Tuyết Linh trấn an liếm liếm lông Tiểu Nhị, liếc mắt nhìn tiểu sơn dương một cái, xem thường quay đầu đi.
Lúc này, Phất Lôi đã đổ số nghêu luộc chín xuống mặt đất trước sơn động. Địch Nãi lấy một cái chậu gỗ tới, ngồi tách thịt nghêu. Phất Lôi thấy vậy liền nói: “Để ta để ta, ngươi ngồi nghỉ đi!”
Địch Nãi liếc trắng mắt: “Ngươi định để ta sau này chỉ biết ăn biết ngủ không cần làm gì à?”
Phất Lôi ngượng ngùng nói: “Vỏ nghêu khá bén, ta chỉ sợ ngươi bị cắt trúng tay!”
Địch Nãi vừa tách một miếng thịt nghêu vừa chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ mang thai có thể làm người ta ngốc đi hẳn à? Trước kia ta có vụng về như vậy không?”
Phất Lôi không nói nên lời, chỉ đành nhụt chí ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng tách thịt nghêu. Sớm làm xong thì Địch Nãi cũng tiết kiệm được chút tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358907/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.