Địch Nãi ngơ ngác nhìn Tiểu Nhị chạy như điên, có chút không kịp phản ứng, lúc này tuyết linh ngồi bên cạnh cũng đột nhiên bật dậy, tức giận hướng cậu ‘ngao’ một tiếng rồi chạy ra theo.
Địch Nãi không hiểu gì cả, thầm nghĩ, này là tình huống gì a? Tiểu gia hỏa của Tiểu Nhị cũng quá yếu ớt đi? Chỉ búng có một cái có cần kích động tới vậy không? Còn tuyết linh nữa, bình thường luôn cao ngạo lạnh lùng, sao tự nhiên kích động vậy a?
Địch Nãi vuốt cằm nghĩ nghĩ: hai nhóc con này thoạt nhìn tình cảm không tồi! Nếu tìm thư thú cho Tiểu Nhị thì sẵn tiện tìm cho tuyết linh một bầu bạn mới được? Bằng không để nó lẻ loi một mình thì không tốt a! Bất quá, tìm một con tuyết linh hay thú càu nhàu đều không dễ! Quên đi, vợ mình thì phải tự tìm, cứ để chúng nó tự thân vận động đi vậy.
Địch Nãi chép chép miệng, nhìn sơn động lại trở nên trống rỗng, cảm thấy có chút nhàm chán. Đứng dậy, nhìn mớ nho vừa hái về.
Trái nho nho nhỏ có màu tím rịm sáng bóng, Địch Nãi cảm thấy đây là nguyên liệu tốt nhất để làm rượu nho.
Đương nhiên, Địch Nãi kì thực không có kinh nghiệm nhưỡng rượu. Vài năm trước, lúc còn trong bộ đội từng được uống rượu nho tự nhưỡng mà chiến hữu mang tới, khi đó cậu ngốc hồ hồ hỏi, có phải là bỏ nho vào thùng xong dùng chân giẫm nát rồi nhưỡng đúng không. Đám chiến hữu lập tức cười ầm lên hỏi lại, nếu thật sự dũng chân giẫm, cậu có dám uống không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358900/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.