Mùa hè nóng bức rất nhanh ập tới, lúa hoang cùng cây bông của Địch Nãi đã cao tới bụng, mấy trận mưa to ập tới cũng không thế tàn phá.
Bất quá, nước sông trong khe núi bởi vì mùa mưa mà tăng lên, ngập hết phân nửa mảnh ruộng đậu phộng. Địch Nãi quả thực thương tâm không thôi. Sau đó cậu nhớ ra còn có thể trồng khoai lang, lại bắt đầu bận bù đầu.
Đối với trồng khoai, Địch Nãi cũng cái hiểu cái không, chỉ biết ở nông thôn trước kia trồng từ dây khoai cắt ra. Địch Nãi liền bắt đầu khai hoang một mảnh đất để trồng khoia. Chính là số lượng dây khoai sống sót rất ít, ra mòi cũng không ra củ. Địch Nãi không nhụt chí, từ từ tìm cách.
Trừ bỏ trồng cây lương thực cùng cây bông, Địch Nãi còn ở bên cạnh trồng ớt, tỏi, gừng này nọ. Lúc bắt đầu, đám cây gia vị có vẻ rất còi cọc, nguyên nhân là vì Địch Nãi muốn sớm thấy thành quả nên bón phân quá nhiều. Sau khi tổng kết một ít kinh nghiệm thì tỷ lệ sống sót mới cao hơn.
Địch Nãi thực vui vẻ, có thể trồng các loại gia vị trong sơn cốc thì không sợ lúc cần sài phải chạy khắp núi tìm kiếm nữa. Thế giới này không có tủ lạnh hay tủ đông để giữ nguyên liệu tươi mới, muốn dùng chỉ có thể chạy đi tìm, rất nhiều lúc không may liền tìm không có. Nếu có sẵn ở ngay bên cạnh thì đương nhiên là tốt nhất.
Yêu cầu về ăn uống của Địch Nãi vẫn luôn rất cao, đáng tiếc thế giới này thực sự quá nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358897/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.