Bữa tối tạm biệt này, từ khi Phất Lôi tới thì không khí có chút thay đổi. Trước đó Địch Nãi quan tâm mọi người ăn cái này ăn cái kia, Phất Lôi vừa tới thì Địch Nãi liền chuyển qua chăm sóc Phất Lôi. Đương nhiên, này cũng không phải cậu hoàn toàn tự nguyện, là Phất Lôi cứ bám dính không thôi. Địch Nãi thầm phun tào: ngươi là tộc trưởng đó a? Ngươi không lo tiếp khách nhân đi, cứ liếc mắt đưa tình với ta làm bép gì?
Phất Lôi ăn mấy miếng thịt nướng rồi bắt đầu hỏi Địch Nãi hành động chạm cốc ban nãy có ý tứ gì? Địch Nãi nói nó biểu hiện tình hữu hảo thân thiết.
Phất Lôi liền trợn to mắt: “Kia ta cũng muốn cụng. Ta là người thân cận nhất của ngươi, thế nhưng ngươi chưa từng cụng ly với ta.”
Địch Nãi trở mặt xem thường, nghĩ thầm, này cũng đâu phải rượu giao bôi, so đo như vậy làm chi? Bất quá, Phất Lôi khẳng định không hiểu mấy. Tốt, cụng thì cụng thôi.
Địch Nãi lấy qua một cái ống tre, rót nước cam cho Phất Lôi, sau đó chạm cốc với y nói: “Tới, cụng ly, chúc mừng ngươi lên làm tộc trưởng.”
Phất Lôi vui tươi hớn hở cụng lại một cái, cảm thấy vậy chưa đủ, lại huých tiếp, sau đó mới ừng ực uống hết nước trái cây vào miệng. Địch Nãi cũng đành làm theo uống hết.
Phất Lôi lại tự động rót đầy cho hai người, còn muốn cụng ly tiếp. Địch Nãi vội vàng cản lại: “Chậm thôi chậm thôi, đứng uống nhiều, ta cả bụng nước rồi đây này.”
Phất Lôi mặc kệ, cứ đòi cụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358888/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.