Phất Lôi thấy Địch Nãi cầm lấy một viên dạ minh châu, y cũng hóa về hình người đi qua bãi đá nhặt phụ. Địch Nãi vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, nhân ngư người ta tân tân khổ khổ mang dạ minh châu tới, lấy một viên là đủ rồi.”
Phất Lôi có chút nghi hoặc: “Ngươi nói, hai người có đuôi cá dài dài khi nãy là nhân ngư?”
Địch Nãi gật gật đầu: “Ừm, bọn họ hẳn chính là nhân ngư dưới đáy biển. Ngươi chưa từng nghe ai trong bộ lạc nói về nhân ngư à?”
“Cho tới giờ chưa từng nghe qua.” Phất Lôi lắc đầu. Từ nhỏ tới lớn chỉ biết có thể biến thân chính là thú nhân, còn ngược lại là phi thú nhân. Loại sinh vật kỳ lạ nửa trên là người nửa dưới là cá này quả thực chưa từng thấy qua. Mà đám nhân như này lớn lên khá xinh đẹp, Phất Lôi có thể xem là mở rộng nhãn giới.
Địch Nãi cũng đoán được Phất Lôi không biết, bất quá vẫn có chút hoang mang: “Ngươi nói xem, vì sao truyền thuyết nhắc tới dạ minh châu mà không nói tới nhân ngư?”
Phất Lôi suy đoán: “Có lẽ, có người tới đây, nhưng chỉ thấy dạ minh châu chứ không gặp được nhân ngư đi.”
Địch Nãi sờ sờ cằm: “Ừm, rất có thể.” Còn về vấn đề nhặt dạ minh châu trên bãi đá này có hại gì hay không, cậu vẫn muốn hỏi ý kiến của Phất Lôi: “Phất Lôi, ngươi nói xem nhân ngư vì sao ở đây xướng ca rồi để dạ minh châu lại đây?”
Ánh mắt to tròn lóe sáng: “Ta nghĩ, đại khái bọn họ xem nơi này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358869/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.