Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát.
Bởi vì Địch Nãi bị thương, Mã Cát liền kiên trì muốn giữ giúp túi da thú đựng muối cùng ba lô của Địch Nãi. Bất quá bản thân Mã Cát đã ôm một túi lớn, ba lô thì có thể đeo, nhưng thêm một túi muối nữa thì không tiện. Những phi thú nhân khác cũng thế.
Địch Nãi biểu thị mình chỉ bị chút thương tích mà thôi, một cái túi da như vậy vẫn có thể mang nổi. Phất Lôi là người đầu tiên không đồng ý, mọi người cũng nói không được. Dù sao bị thương như vậy không thể dùng sức, bằng không miệng vết thương rất dễ bị rách.
Cuối cùng, Thác Bỉ xung phong nhận việc, để Mã Cát cột bao muối kia lên lưng mình. Tạp Lạc cũng tơi tranh, bất quá bị Thác Bỉ không chút khách khí đá qua một bên.
Lý Khắc ở bên cạnh nhìn bọn họ thu thập xong, liền muốn hỏi Tạp Lạc xem có thể chở mình không, do dự nửa ngày vẫn không thể nói thành lời. Nhìn lại Ngải Luân vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi mình nãy giờ. Lý Khắc yên lặng đi tới bên cạnh Ngải Luân, ôm túi muối leo lên lưng đối phương.
Ngải Luân chở Lý Khắc, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man, không biết là hỉ hay ưu. Tâm tư giống cái vẫn luôn thực khó đoán, rốt cuộc hắn còn hi vọng không a?
Một đường này, Ngải Luân cứ rối rắm xem mình nên từ bỏ phần tình cảm này hay tiếp tục chờ đợi. Tới lúc bọn họ tới sơn động tạm trú của nhóm Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358858/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.