Phất Lôi ngồi xổm xuống nâng chân Địch Nãi lên kiểm tra. Miệng vết thương không sâu nhưng lại kéo dài. Y đột nhiên cúi đầu liếm lên chỗ bị thương của Địch Nãi.
Đầu lươi ấm áp liếm lên phần vết thương đau rát, kích thích đến mức cả người Địch Nãi run bắn, da gà đều nổi lên. Cậu theo phản xạ giơ cái chân không bị thương đá ngã Phất Lôi.
Địch Nãi đỏ mặt tai hồng hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Phất Lôi ngã ngửa xuống đất, biểu tình thực vô tội: “Liếm miệng vết thương một chút sẽ mau lành hơn.”
“Nga, không, không cần đâu.” Địch Nãi quả thực có chút sợ hãi.
Cậu nghĩ, chẳng lẽ Phất Lôi có ý gì với mình? Nhưng không thấy Phất Lôi có biểu hiện gì đặc biệt a!
Hơn nữa, y cũng không dùng loại ánh mắt trắng trợn như những thú nhân khác mà nhìn chằm chằm vào cậu! (Kỳ thật, ánh mắt của Phất Lôi thực sự cũng nóng rực, chẳng qua Địch Nãi đã quen xem Phất Lôi là bạn, vì thế cho dù ánh mắt Phất Lôi sáng cỡ nào nóng cỡ nào cậu cũng chỉ nghĩ là loại nhiệt tình như Mã Cát, vì thế tự động xem nhẹ.)
Địch Nãi nghĩ: loại chuyện liếm lên miệng vết thương này người bình thường sẽ không làm, nhưng Phất Lôi là dạ thú, dã thú không phải đều dùng lưỡi vệ sinh vết thương sao? Nhất định vì Phất Lôi xem mình là bạn tốt, dã thú liếm lông cho nhau không phải rất bình thường sao? Nghĩ vậy, Địch Nãi bình thường trở lại.
Vì thế cậu đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người rồi kéo Phất Lôi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358819/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.