Phất Lôi buông chén ra ngoài xem thì kinh ngạc: “Ai, tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây.”
Địch Nãi nghe thấy một âm thanh có chút già nua đáp lại: “Ta nghe nói ngươi cứu một dị tộc nhân nên tới xem thử.”
“Tộc trưởng, ta cũng đang định tới tìm ngươi! Địch Nãi, cũng chính là dị tộc nhân ta đã cứu, bản lĩnh của hắn rất lớn. Địch Nãi làm rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy qua!” Phất Lôi khen Địch Nãi không dứt.
“Nga, phải không? Ta càng ngày càng muốn gặp mặt a.” Tộc trưởng hào hứng.
Vì thế Phất Lôi nghiêng người mời tộc trưởng vào trong động: “Tộc trưởng, mời vào.”
Mã Cát cùng Địch Nãi đều buông chén đứng dậy.
Địch Nãi nhìn thấy tộc trưởng cũng là một thú nhân cao lớn, tóc đen mắt đen, khóe mắt có nếp nhăn. Cậu lễ phép cúi người chào: “Tộc trưởng, xin chào. Ta là Địch Nãi, dị tộc nhân được Phất Lôi cứu.”
Tộc trưởng nhìn mái tóc ngắn cùng quần áo ngụy trang của Địch Nãi, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn trầm ổn đáp lời: “Người trẻ tuổi, xin chào, hoan nghênh ngươi đến bộ lạc chúng ta.”
Phất Lôi nói: “Tộc trưởng, ngươi vẫn chưa ăn cơm đi? Chúng ta đang ăn, ngươi ăn chung luôn đi.”
Tộc trưởng không từ chối, sau đó ngồi xuống bên bếp lửa.
Địch Nãi lấy một cái chén đưa qua, tộc trưởng tiếp nhận, tỉ mỉ nhìn một hồi, biểu tình có chút kinh ngạc: “Này là cái gì?”
Phất Lôi ở bên cạnh nói chen vào: “Tộc trưởng, đây là thứ ta chuẩn bị nói với ngươi. Địch Nãi đã chế tạo ra những thứ này, hắn nói đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358816/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.